Một tháng sau, Vũ Minh Nguyệt cùng Âu Dương Tư Duệ ngồi chuyên cơ quay về thành phố Nam Vương dự lễ đính hôn của anh trai và Lam Tiểu Nhã.
Dù không phải là lễ đính hôn của Vũ Minh Nguyệt, nhưng cô trông còn háo hức hơn cả nhân vật chính, cả đoạn đường dài ngồi trên chuyên cơ cô không ngừng nói với Âu Dương Tư Duệ.
Chỉ có điều Vũ Minh Nguyệt không hề biết, cô ở đây càng háo hức bao nhiêu thì anh lại càng bất lực bấy nhiêu, bởi anh cũng muốn cùng cô trải qua một ngày đính hôn như vậy.
"Tư Duệ, anh nhìn thử xem, bộ vest hôm nay anh trai em mặc thế nào, có phải rất đẹp hay không? Còn có cả váy của chị Tiểu Nhã nữa, cả hai rất rất xứng đôi!" Vũ Minh Nguyệt cầm điện thoại hướng về phía anh, cô mỉm cười hỏi.
"Minh Nguyệt, trong mắt anh chỉ có em là đẹp nhất!" Âu Dương Tư Duệ thành thật đáp.
"Em biết ngay là anh sẽ nói như vậy mà, chờ một thời gian nữa em sẽ mặc cho anh xem!" Vũ Minh Nguyệt ôm lấy cánh tay anh mỉm cười.
...
Tại khuôn viên sang trọng ở khách sạn Diamond, nơi này sớm đã được bày trí vô cùng xinh đẹp.
Khắp nơi đều được trang trí bằng hoa hồng trắng, mùi hương dịu dàng thoang thoảng, lan toả cả khuôn viên rộng lớn.
Lam Tiểu Nhã và Vũ Minh Nhật muốn có một lễ đính hôn ấm cúng, cho nên chỉ có ít người được mời, đại đa số đều là người thân và bạn bè thân thiết nhất.
Ghế ngồi bên dưới rất ít, trên sân khấu được trang trí thêm ruy băng và nến thơm, còn có một bảng đèn led viết tắt tên của nhân vật chính cách điệu.
Tuy đơn giản nhưng mang lại vẻ sang trọng, đây cũng là ý của Lam Tiểu Nhã, Vũ Minh Nhật hoàn toàn nghe theo ý của cô.
Trong phòng chờ của khách sạn, Lam Tiểu Nhã đã mặc lên một chiếc váy màu trắng tinh, váy ngắn trên gối, được điểm xuyến bằng một hàng hoa hồng cùng màu trải dài từ phần vai áo đến eo.
Đây cũng là một trong những mẫu đến từ Âu Dương Đế Đoàn, do chính Lạc Ninh Hinh thiết kế.
Lúc này nhà trang điểm cũng đang giúp Lam Tiểu Nhã hoàn thành những nét cuối cùng trên mặt, khuôn mặt của cô vốn đã đủ đẹp, cho nên chỉ cần nhấn nhá thêm một chút để trông lộng lẫy hơn thôi.
Phía trên bàn trang điểm từ lúc nào đã được đặt lên những bộ trang sức tinh tế, đây là phần mà mẹ Vũ Đình chuẩn bị hồi môn cho Lam Tiểu Nhã.
Dù chỉ là tiệc đính hôn mà thôi, nhưng bà ấy làm chẳng khác nào là hôn lễ thật sự.
Ngoài vật gia bảo được truyền lại là chiếc hoa tai ngọc lục bảo kia ra, mẹ Vũ Đình còn cẩn thận chọn một bộ trang sức kim cương cao cấp, được đính bằng những viên kim cương to như trứng bồ câu.
Người ngoài nhìn vào đều phải trầm trồ, quả thật lấy được con trai nhà họ Lục chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo.
Từ bên ngoài Lam phu nhân cùng Tô Đàm Vân xuất hiện, hai người họ bước vào trong phòng gặp Lam Tiểu Nhã.
"Tiểu Nhã, con trang điểm xong chưa, khách khứa bên ngoài đã đến đông đủ rồi, con chuẩn bị ra ngoài đi là vừa!" Lam phu nhân dịu dàng đến gần con gái nói.
Lam Tiểu Nhã lúc này đang được thợ làm tóc giúp đeo hoa tai lên, cô nở nụ cười nhẹ đáp lại.
"Vâng, con xong rồi ạ!"
Tô Đàm Vân đứng đó nhìn em gái có chút ghen tị, dù vậy thì suy nghĩ xấu xa trước đây đã không còn, từ ngày trở về Lam gia tính khí cô ta dần trở nên ôn hòa hơn.
Suy nghĩ của Lam phu nhân đã đúng, cô ta đã dần chấp nhận tha thứ cho họ, chỉ là cô ta vẫn chưa nhận ra điều đó mà thôi.
Lam Tiểu Nhã liếc nhìn Tô Đàm Vân, cô ấy cất giọng mè nheo như đứa trẻ vòi vĩnh chị gái.
"Chị, không tính chúc mừng em sao?" Vừa nói xong còn cố tình dang tay ra, ý là cô muốn nhận được cái ôm của chị gái.
Tô Đàm Vân chằm chằm nhìn cô, rồi lại khẽ quay sang nhìn Lam phu nhân, thấy bà ấy vô cùng mong chờ, cô ta đành miễn cưỡng bước đến ôm lấy Lam Tiểu Nhã.
"Chúc mừng!"
Vì không phải một người thích thể hiện cảm xúc, cho nên ngữ khí và cả biểu cảm của cô ta đều lạnh lẽo.
"Cảm ơn chị!" Lam Tiểu Nhã lại khác, cô lúc nào cũng muốn thể hiện tình cảm với gia đình, đặc