Ngôi nhà Âu Dương Ninh Tâm bị bắt nhốt vốn không quá to, chỉ có vài căn phòng nhỏ trên lối đi.
Ngay khi cô bé đặt chân đến căn phòng cuối cùng, thì bên trong khẽ phát ra tiếng khóc thút thít.
Cô bé đưa tay lên mở cửa, lại phát hiện ra căn phòng này vốn không bị khóa, bởi vì người bị nhốt ở trong là người phụ nữ tàn phế Lạc Bội Sam.
Cũng không hiểu vì sao Dương Trí Viễn lại đưa bà ấy đến đây, có lẽ là muốn để chôn cùng với Lạc Ninh Hinh.
Người giống như ông ta bây giờ cái gì cũng có thể làm, một kẻ điên.
"Cạch." Âu Dương Ninh Tâm đẩy cửa bước vào, cô bé lập tức nhìn thấy Lạc Bội Sam đang nằm co quắp dưới sàn nhà, cơ thể đầy rẫy vết thương vô cùng tội nghiệp.
"Dì ơi, dì không sao chứ?" Âu Dương Ninh Tâm chậm rãi bước đến gần, cô bé lo lắng hỏi.
"Là...là ai vậy?" Lạc Bội Sam lúc này vẫn chưa nhìn thấy được mặt cô bé, bà ấy lắp bắp hỏi lại.
"Con không phải người xấu đâu ạ, con cũng là bị bắt đến đây.
Dì cũng bị họ bắt để lấy tiền chuộc sao, vậy con giúp dì ra khỏi đây nha!" Âu Dương Ninh Tâm thật thà nói, cô bé còn cẩn thận đỡ Lạc Bội Sam ngồi dậy.
Có điều bà ấy biết, nếu cô bé mang bà ấy theo thì cả hai sẽ không thoát được Dương Trí Viễn.
Bà ta dù sao cũng đã gần đất xa trời, không còn gì để lưu luyến, nhưng cô nhóc này lại khác.
"Không được đâu, con mau chạy đi, đừng để bị bắt lại, nếu không sẽ bị đánh chết đó! Cứ mặc kệ dì, chạy nhanh đi!" Lạc Bội Sam vùng khỏi tay cô bé, bà ấy lê cơ thể nặng nề tránh xa cô bé ra.
"Cháu không thể thấy chết mà không cứu được! Dì nhìn xem đi, trên người dì toàn vết thương, cần phải chữa trị ngay!" Âu Dương Ninh Tâm cố thuyết phục bà ấy, cô bé không phải người có thể trơ mắt nhìn người ta gặp nạn.
"Không, mau đi đi!" Lạc Bội Sam lại giẫy giụa, bà ấy không muốn liên lụy người vô tội.
Trong lúc cả hai đang níu kéo nhau, thì bà ấy ngẩng đầu lên, từ trong ánh đèn mờ nhạt bà ấy liền có thể nhận ra đây là khuôn mặt của ai.
Một người mà bà ấy đã dành cả nửa đời người để hãm hại, làm sao có thể quên.
"Lạc Ninh Hinh, là Lạc Ninh Hinh đây mà!" Lạc Bội Sam thản thốt kêu lên, cảm giác tội lỗi lúc trước lại dâng trào.
"Dì ơi, dì biết mẹ của cháu sao?" Âu Dương Ninh Tâm đơn thuần hỏi, ân oán đời trước cô bé không hề hay biết.
"Hóa ra con là con gái người đó, thảo nào lại giống đến như vậy?" Lạc Bội Sam hổ thẹn nói, bao năm qua bà ta đã biết sai nhưng ông trời dường như chẳng cho bà ấy cơ hội để làm lại.
"Nếu dì là người quen của mẹ thì con càng phải cứu dì ra ngoài, chúng ta mau đi thôi!" Âu Dương Ninh Tâm lợi dụng lúc bà ấy đang thẫn thờ liền nắm tay bà ấy đỡ lên.
Lạc Bội Sam cơ thể gầy rộc vì thiếu dinh dưỡng, cho nên không quá khó khăn khi Âu Dương Ninh Tâm dìu bà ấy đi.
Trong lúc hai người vừa đi đến cửa, thì tiếng bước chân dồn dập vang lên, không nói thì cũng biết là người của Dương Trí Viễn đã đến rồi.
Bọn chúng cũng phát hiện cô bé đã trốn thoát, liền chia nhau ra tìm người.
Lạc Bội Sam lúc này mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, bà ấy lên tiếng.
"Con mau buông dì ra ngay, trốn vào trong tủ quần áo đi, tuyệt đối không thể để bọn chúng bắt được con!"
"Nhưng còn dì thì sao?" Âu Dương Ninh Tâm lo ngại đáp.
"Dì không sao đâu, hắn ta sẽ không giết dì bây giờ.
Nhưng nếu con để hắn bắt được con, thì mẹ