Lạc Ninh Hinh vừa ra ngoài mua chút đồ bồi dưỡng cho Vũ Minh Nguyệt, cô tay xách bao nhiêu là túi, tay còn lại nắm lấy tay Âu Dương Ninh Tâm bước vào phòng bệnh.
"Minh Nguyệt tỉnh lại rồi sao? Con thấy trong người thế nào?" Trông thấy hai mẹ con Vũ Đình đang ôm nhau nức nở, cô nở nụ cười nhẹ lên tiếng hỏi.
"Dì Ninh Hinh, con không sao, dì đừng lo lắng ạ!" Vũ Minh Nguyệt buông mẹ ra, cô bé đưa tay dụi dụi mắt lễ phép trả lời.
Âu Dương Ninh Tâm ở đây cũng không vui vẻ gì, cô nhóc chạy đến chân nhỏ cố gắng leo lên giường bệnh, hai tay ngắn ngủn ôm lấy Vũ Minh Nguyệt vỗ về.
"Chị Minh Nguyệt, em xin lỗi, sau này em nhất định sẽ bảo vệ chị, để không ai có thể ức hiếp chị nữa!" Giọng nói của cô nhóc tràn đầy tự tin, nhưng cũng mang đến cho người nghe sự tin tưởng.
"Cảm ơn em, Ninh Tâm!"
Nhìn thấy cô bé đã ổn, Lạc Ninh Hinh trong lòng nhẹ nhõm, Vũ Đình đã giao cô bé đến cho cô chăm sóc, vậy mà cô lại để mọi chuyện thành ra như vậy.
May mắn lần này không xảy ra nguy hiểm, nếu Minh Nguyệt mà có chuyện gì bất trắc cô cũng không biết giải thích làm sao với cô bạn thân của mình.
"Mọi người đều chưa ăn gì có đúng không? Mình mua nhiều thức ăn lắm, chờ một chút để mình lấy nó ra!" Lạc Ninh Hinh đặt thức ăn lên bàn, cô cẩn thận lấy chúng ra khỏi hộp rồi bày ra đĩa.
Vũ Đình "Ừm, để mình giúp cậu!"
Vũ Minh Nguyệt cả buổi không ăn gì, giờ bụng cô bé quả thật đói đến mức kêu gào, mùi thức ăn thơm lừng trên bàn kích thích tuyến nước bọt của cô bé.
"Mẹ, dì Ninh Hinh, bụng của con biểu tình rồi ạ!" Cô nhóc thỏ thẻ nói.
"Xong ngay đây, con chờ chút nhé!"
"..."
Mọi người quây quần lại dùng bữa, dù là ăn trong bệnh viện nhưng cũng đầy ấm áp.
Vũ Minh Nguyệt và Âu Dương Ninh Tâm ăn no đến căng cả bụng, sau đó vì mệt nên cả hai lại lăn ra ngủ ngon lành không biết gì.
"..."
Lục Thần Vũ từ Huyết Trụ trở lại bệnh viện cũng đã khuya, sợ con gái khó chịu khi ngủ ở chỗ lạ, anh liền cho cô bé xuất viện, còn cẩn thận gọi bác sĩ riêng của gia đình đến chăm cho cô bé.
Một tay anh ôm con gái, tay còn lại nắm lấy tay Vũ Đình ra xe.
"Ninh Hinh, mình về trước đây, tạm biệt cậu!" Vũ Đình để Lục Thần Vũ và con gái lên xe trước, sau đó cô quay sang mỉm cười chào tạm biệt Lạc Ninh Hinh.
"Ừm, cậu về đi, nếu Minh Nguyệt có gì không ổn thì nhất định phải gọi cho mình đấy!"
"Ok, chúc cậu ngủ ngon!" Vũ Đình đưa tay ra dấu nói, xong rồi cô liền nhanh chóng leo lên xe cùng chồng con.
"..." Nhìn bóng chiếc xe đã đi xa, Lạc Ninh Hinh thở dài, cô vươn vai để giãn gân cốt, hôm nay cô thật sự mệt mỏi.
Mấy ngày qua cô vừa bận bịu với bộ sưu tập thời trang mới cho A.D, đến ngày chủ nhật vẫn còn làm đến tối mặt, lại phải gấp gáp chạy đến bệnh viện phụ Vũ Đình chăm cho Minh Nguyệt, cô bây giờ là rã rời cơ thể mất rồi.
"Mệt sao? Chúng ta cũng về thôi, lúc nãy anh có ghé mua một vài thứ hay ho, lát về sẽ giúp em thư giãn!" Âu Dương Tư Thần từ phía sau bước đến bên cạnh Lạc Ninh Hinh, anh cởi áo vest bên ngoài choàng lên cho cô.
"Vâng, em là mệt sắp chết rồi!" Lạc Ninh Hinh được thế làm nũng, hai tay cô câu lấy cổ anh nói, cơ thể chẳng còn chút sức lực nào mà tựa vào lồng ngực anh.
Âu Dương Tư Thần vẫn chiều chuộng cô như thế, anh giơ tay bế bổng cô lên, chân thon dài bước về chỗ xe của mình đang đỗ.
Ngồi ở trên xe là hai nhóc tỳ nhà họ.
Âu Dương Tư Duệ vốn đã quen với cảnh thân mật này nên cảm thấy rất bình thường, cậu chỉ nhìn họ một cái rồi lại lắc đầu mà xem quyển sách đang ở trên tay.
Chỉ có Âu Dương Ninh Tâm là lúc nào cũng tỏ ra thích thú, cô nhóc cười tít cả mắt, hai tay nhỏ vỗ vỗ vào nhau vô cùng hài lòng.
"Papa và mami thật là dễ thương!" Môi mỏng đáng yêu của cô nhóc cảm thán, đôi mắt to tròn trong veo