Cả đêm hôm đó Âu Dương Tư Duệ không ngủ được, Vũ Minh Nguyệt lại càng không thể.
Cô thức đến tận sáng trông nom anh, thấy biểu hiện của anh không ổn liền gọi ngay cho bác sĩ, cứ như vậy mà hai người thức đến sáng.
Âu Dương Tư Duệ mệt mỏi lắm mới chợp mắt được một chút, dù vậy thì biểu hiện trên mặt vẫn nói lên rằng anh đang rất đau đớn.
Vũ Minh Nguyệt ngồi bên giường bệnh xoa tay xoa chân cho anh đỡ đau nhức, dù cơ thể cô cũng đang biểu tình vì mất ngủ thì cô vẫn không mấy quan tâm đến nó.
Hiện tại cô rất sợ, nếu như lỡ không may bệnh tiến triển nặng nề hơn, người cô yêu phải làm thế nào đây.
...
Sáng sớm, Âu Dương Tư Duệ lại được đẩy vào phòng xạ trị, Vũ Minh Nguyệt ngồi chờ bênh ngoài hành lang mà tâm tình không yên ổn chút nào.
Cô nhìn đồng hồ, rồi lại cẩn thận nhìn về phía cửa ra vào phòng bệnh.
Đôi mắt vì mất ngủ mà thâm quầng, cơ thể cô cũng trở nên gầy đi trông thấy, sắc mặt nhợt nhạt vì lo lắng cho anh không thể nào che giấu được.
Hôm nay ba Âu Dương Tư Thần cũng vừa đáp chuyên cơ đến Pháp, theo ông ấy còn có ba mẹ Vũ Minh Nguyệt và người bác sĩ Mặc Vũ.
Mặc Vũ là bạn thân của ba mẹ cô và chú Âu Dương, ông ấy còn là một bác sĩ giỏi, tuy căn bệnh ung thư lần này không phải chuyên môn của ông ấy nhưng ông ấy nhờ vào quen biết có thể tìm được một bác sĩ giỏi chữa trị cho Âu Dương Tư Duệ.
Lúc này mọi người đang cùng nhau nói chuyện ở phòng bác sĩ, có vẻ như họ cần một phác đồ điều trị mới cho cơ thể kháng thuốc của anh.
Nếu như tình trạng của anh vẫn không thể chấp nhận được thuốc chữa bệnh, thì nguy cơ bệnh tiến triển nhanh dẫn đến tử vong là rất cao.
Mọi người đều sợ Vũ Minh Nguyệt đau lòng, cho nên mới đề cô ra ngoài trông chờ anh.
"Minh Nguyệt, uống chút sữa tươi đi con, sáng giờ con chưa có ăn gì mà!" Mẹ Vũ Đình lo lắng nên mang ít đồ ăn đến cho con gái.
Vũ Minh Nguyệt dù miệng không có chút khẩu vị nào nhưng vì không muốn mẹ đau lòng vì mình, cô miễn cưỡng nhận sữa tươi và bánh ngọt.
"Con cảm ơn mẹ!"
Mẹ Vũ Đình thở dài một hơi, bà ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh con gái, lên tiếng an ủi cô.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi con, Tư Duệ kiên cường lắm, thằng bé sẽ làm được thôi!"
Vũ Minh Nguyệt nghe những lời này mà nước mắt không ngừng rơi xuống, cô hiểu mẹ vì muốn an ủi nên mới nói mấy lời thế này, chỉ có cô biết rằng đêm đêm anh phải đau đớn thế nào.
Mặc dù khi đó anh sẽ không nói với cô, nhưng mỗi lần anh trốn vào nhà vệ sinh ho đến nôn ra máu cô đều biết và nghe thấy.
Âu Dương Tư Duệ bệnh nặng là điều mà cô chưa từng nghĩ đến, hiện tại cảm nhận được rồi khiến cô sống mà như đi trên lửa.
Hai mươi phút sau, Âu Dương Tư Duệ được đẩy ra khỏi phòng xạ trị, Vũ Minh Nguyệt vội vàng chạy đến.
"Tư Duệ, anh thấy ổn chứ?" Cô lo lắng hỏi han anh.
"Anh thì có gì mà không ổn chứ, mọi thứ đều rất tốt, chắc là sẽ nhanh chóng khỏi bệnh thôi!" Âu Dương Tư Duệ mệt mỏi gượng cười đáp lời cô.
Vũ Minh Nguyệt hốc mắt ửng đỏ.
"Sao anh phải nói dối chứ, cảm thấy không tốt thì cứ nói với em, anh cứ như vậy chỉ khiến em đau lòng thêm thôi!"
"Em không xinh đẹp nữa rồi, cứ khóc như vậy thì Minh Nguyệt của anh sẽ xấu lắm, em phải cười lên chứ!" Âu Dương Tư Duệ đưa tay lau nước mắt cho cô.
"Tư Duệ, cho dù khó khăn cỡ nào anh cũng không được bỏ cuộc, anh phải vì em mà cố gắng đấy, xin anh!" Vũ Minh Nguyệt lại khóc nhiều hơn, giọng của cô cũng nghẹn đi.
"Ừm, anh sẽ vì em mà cô gắng, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không bỏ cuộc!" Âu Dương Tư Duệ nắm chặt tay cô khẳng định, có thể nhìn thấy ý chí muốn được sống của anh mãnh liệt như thế nào qua ánh mắt kia.
...
Vị bác sĩ mới sau đó cũng đã thay đổi phác đồ điều trị cho Âu Dương Tư Duệ, họ phải dùng thuốc và hóa chất khác để thay thế những loại