Tiệm cà phê hôm nay tương đối vắng khách, chỉ có vài người ngồi làm việc, không khí yên tĩnh hơn mọi khi, rất thích hợp để nói chuyện.
Âu Dương Tư Duệ vừa ngồi vào bàn đã gọi phục vụ đến chọn nước ép cà rốt cho Vũ Minh Nguyệt, anh vẫn luôn nhớ cô thích cái gì và không thích cái gì.
Còn anh chỉ thích trà nóng, bởi vì nó giúp anh thư giãn sau những giờ học mệt mỏi.
Thoạt đầu Âu Dương Tư Duệ vẫn giữ im lặng, anh nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh ở trong và ngoài thật sự khác nhau.
Một bên thì tấp nập người qua lại, một bên thì yên tĩnh đến lạ.
Vũ Minh Nguyệt ngồi đối diện nhìn anh, cô lúng túng nắm lấy vạt váy, bộ dạng anh thế này làm cô có hơi căng thẳng.
Một lúc sau thì nước cũng được nhân viên phục vụ mang đến.
Âu Dương Tư Duệ lấy thìa cho một ít đường vào tách trà, anh khuấy thật nhẹ rồi đưa lên môi nhấp một ngụm.
Quả nhiên mùi vị thật thơm, nó cũng khiến cho anh bớt căng thẳng hơn.
Mà Vũ Minh Nguyệt từ nãy đến giờ vẫn chú ý đến anh không rời mắt, ly nước ép vẫn còn nguyên vẹn trước mặt cô.
So với Âu Dương Tư Duệ thì ly nước ép này có là gì chứ, cô chính là muốn được nhìn ngắm anh thật gần thế này đây.
Cánh môi mỏng đấy, cặp mắt hẹp dài đầy mị hoặc, còn có sóng mũi cao thẳng động lòng người, khiến cô có nhìn kỹ thế nào cũng chẳng thấy được khuyết điểm.
Có điều gương mặt anh có chút lạnh lùng, nhưng đối với cô nó lại là ưu điểm.
"Đã nhìn rõ sao, em không định uống nước?"
Trong lúc cô còn đang ngây ngốc thì giọng của Âu Dương Tư Duệ vang lên, ánh nhìn của anh như muốn xuyên thấu suy nghĩ của cô.
Vũ Minh Nguyệt giật mình tỉnh lại trong cơn trầm mê, cô xấu hổ ấp úng.
"Không có, em uống ngay!" Cầm vội ly nước trên bàn, cô uống một hơi muốn sạch, có điều...!
"Khụ khụ..." Vì uống nước quá nhanh làm cô ho sặc sụa, bộ dạng lại trông khó coi hơn.
Âu Dương Tư Duệ thấy cô có hơi ngốc nghếch lại khẽ bật cười, anh cẩn thận lấy khăn tay của mình đưa cho cô, nói.
"Cẩn thận một chút, đâu có ai tranh giành với em!"
Vũ Minh Nguyệt ngượng chín cả mặt, ai kêu người ở trước mặt cô quá hoàn mỹ làm gì chứ, làm cô say đắm đến quên cả trời đất, mất mặt chết cô rồi.
"À thì...anh là có cái gì muốn nói với em vậy?" Để tránh tình huống xấu hổ, Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng chuyển chủ đề nói chuyện, chẳng phải anh có điều muốn nói với cô.
"Tiểu Nguyệt, anh xin lỗi, ngày hôm đó anh không nên nói những lời làm em tổn thương như vậy, anh thành thật xin lỗi!" Âu Dương Tư Duệ đặt tách trà trở lại bàn, anh nghiêm túc trả lời cô, đây chính là chuyện đầu tiên anh muốn nói.
Vũ Minh Nguyệt đờ đẫn vài giây, trong lòng tựa như nhẹ đi không ít.
"Em cũng đâu có giận anh, chuyện đó quả thật là có hơi đường đột!" Cô ngây thơ đáp, trên môi toàn là ý cười.
"Vậy thì tốt quá, anh chỉ mong là em không tổn thương vì lời nói vô ý của anh!" Âu Dương Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay thứ mà anh lo lắng chỉ có như thế.
"Nhưng mà...anh không thích em dù chỉ là một chút thôi sao?" Vũ Minh Nguyệt hít sâu một hơi lấy can đảm, cô bẽn lẽn hỏi anh, âm thanh nhỏ nhất có thể.
Âu Dương Tư Duệ cũng lập tức sững cả người, cô nhóc này thật sự lúc nào cũng thẳng thắn như vậy, làm cho anh không biết phải làm sao cho phải nữa.
"Chuyện này...Minh Nguyệt, em mới chỉ là cô bé mười sáu tuổi thôi, nói chuyện tình cảm nam nữ lúc này không thích hợp đâu!" Ngập ngừng một hồi lâu, anh mới lên tiếng trả lời, anh mắt còn không quên liếc nhìn xem biểu cảm của cô.
"Như vậy cũng là trưởng thành rồi, em đã đủ chín chắn để quyết định tương lai của bản thân!" Vũ Minh Nguyệt không phục đáp, ai nói cô là nhóc con mười sáu tuổi chứ, cô đã lớn rồi kia mà.
"Hừm, suy nghĩ ngây thơ như vậy chính là vẫn chưa trưởng thành đâu đấy! Hai năm nữa, chờ đến lúc em đủ mười tám tuổi hãy nói đến chuyện tình yêu được không?" Anh xoa xoa đầu cô, động tác dịu dàng hết mực.
Vũ Minh Nguyệt hai mắt sáng rỡ,