Mới vừa ở Nam Vương thành phố còn mát mẻ thì ở nước M bây giờ không khí có lạnh hơn một chút, làm cả ba có hơi phát run.
Vì ở khí hậu ôn đới đã quen, cho nên ở đây họ khó mà dễ chịu với cái lạnh này.
"Hắt xì!" Vũ Minh Nguyệt bị cơn gió lạnh thổi đến liền run rẩy, cô là một người không thể chịu được cái lạnh, cô đưa tay ôm lấy bản thân để giữ ấm.
Âu Dương Ninh Tâm bước nhanh đến rút khăn giấy trong túi ra đưa cho cô, sốt ruột hỏi.
"Chị Minh Nguyệt, chị không sao chứ?"
"Chị không sao, chỉ là có hơi lạnh thôi!" Vũ Minh Nguyệt khịt mũi đáp, cô mỉm cười rồi nhận lấy khăn tay.
"Nếu chị không ổn thì phải nói với anh hai đấy, không được chịu đựng một mình đâu." Cô bé vẫn còn hơi lo lắng nói.
"Ừm, chị b..." Vũ Minh Nguyệt còn đang tính nói thêm thì Âu Dương Tư Duệ ở phía sau đột nhiên lấy áo khoác của mình choàng lên vai cô, khiến cho cô giật mình.
"Lần sau ra ngoài nhớ mang theo áo khoác, đừng mặc ít như vậy!" Anh nói, rồi xoa xoa đầu cô như một đứa trẻ.
"Vâng!" Vũ Minh Nguyệt nhỏ xíu trong chiếc áo của anh, cô thấp giọng nói nhỏ, tay lại đưa lên nắm chặt lấy vạt áo.
Âu Dương Tư Duệ khẽ liếc nhìn cô, rồi cũng vội vàng quay mặt sang nơi khác, đột nhiên anh lại thấy ngại ngùng không dám đối diện với cô.
Ở bên cạnh, Âu Dương Ninh Tâm nãy giờ đều âm thầm quan sát cử động và biểu cảm của hai người, như thế này có khác gì các cặp đôi đang yêu nhau chứ, đến một cô nhóc như cô còn nhìn ra kia mà.
Mặc kệ đôi chim câu đang tỏ vẻ thẹn thùng, Âu Dương Ninh Tâm co chân leo lên xe ngồi trước, cô bé sắp không chờ nổi để xem trận đua mà bản thân hằng mong ước rồi.
"Anh hai, mùa này ở nước M có tuyết đấy, sau khi xem xong giải đua xe chúng ta đi trượt tuyết được không?"
Nhìn thấy Âu Dương Tư Duệ và Vũ Minh Nguyệt đang loay hoay lên xe, Âu Dương Ninh Tâm đôi mắt mang theo sự thỉnh cầu nhìn anh trai hỏi.
Cô bé biết rằng mình có chút tham lam, nhưng đã đến đây rồi thì phải ăn chơi cho đã một phen chứ.
"Anh chỉ hứa đưa em đi xem đua xe, chứ không có hứa dẫn em đi trượt tuyết!" Âu Dương Tư Duệ lạnh lùng trả lời như tạt một gáo nước lạnh vào mặt cô bé, dập tan ánh mắt mong chờ kia.
"Đi mà anh, dù sao chúng ta cũng đến đây rồi, mẹ còn cho phép em được ở lại đây một ngày." Âu Dương Ninh Tâm kiên trì kéo lấy cánh tay anh nài nỉ, chỉ là với sự kiên định của anh thì sự cố gắng của cô bé lại bằng thừa.
Vì để đảm bảo an toàn cho em gái nên anh phải tránh những trò chơi nguy hiểm, anh đã hứa với ba mẹ trước khi đi, cho nên phải giữ lời.
"Không là không, em khỏi phải năn nỉ anh làm gì!"
Âu Dương Ninh Tâm mặt mày xụ xuống, cô bé thở ra một hơi dài, rồi như nghĩ ra được cái gì hấp dẫn, cô bé chuyển sang lôi kéo Vũ Minh Nguyệt.
"Chị Minh Nguyệt, chị cũng muốn đi trượt tuyết đúng không? Chị giúp em xin anh hai đi ạ, em rất rất muốn đi!" Cô bé mè nheo nói, đôi mắt bây giờ lại giống một con mèo nhỏ đang vòi vĩnh.
"Nếu Ninh Tâm đã muốn thì chúng ta đi cũng được mà, em cũng muốn trượt tuyết!" Vũ Minh Nguyệt bật cười, cô lên tiếng nói vào, dù trong lòng cũng hơi lo lắng rằng anh sẽ không đồng ý.
Âu Dương Tư Duệ không vội trả lời, anh im lặng suy nghĩ gì đó, cũng có thể là đang đấu tranh tâm lý.
Có điều anh càng không nói gì thì lại càng làm cho hai người phía sau lo lắng hơn.
Mất khoảng mười phút, sau khi xe đã khởi động rời khỏi sân bay, Âu Dương Tư Duệ mới điềm đạm nói.
"Được rồi, nếu cả hai đều muốn đi thì anh đồng ý!"
"Yeah, cảm ơn anh trai yêu dấu!" Chỉ chờ có như thế, Âu Dương Ninh Tâm sung sướng reo lên, cô bé còn làm động tác thả tim cho anh vô cùng đáng yêu.
Ở đây Âu Dương Tư Duệ lại nhìn