Trở về Lục gia, Vũ Minh Nguyệt thất thần chạy lên lầu, cô không nói gì chỉ vùi mặt vào trong chăn nức nở.
Lại thêm một lần, cô tỏ tình thất bại rồi, Âu Dương Tư Duệ lại từ chối, vẫn là cái lý do đáng ghét đó.
"Tại sao chứ, mình đâu phải trẻ con!" Giọng của cô nghẹn lại, cô chính là không cam tâm.
Mọi người đều bảo rằng Vũ Minh Nguyệt cô vẫn chưa thành niên, cô vẫn là một đứa trẻ, nhưng cô lại không nghĩ như vậy.
Hết lần này đến lần khác, cô lúc nào cũng gạt bỏ lòng tự trọng của một người con gái thổ lộ với anh, mà anh thì mãi vẫn luôn từ chối cô.
Mỗi một lần như thế, trái tim cô lại như có thêm một vết cắt, vậy mà cô luôn che giấu sự đau đớn đó và chạy theo anh.
Cô biết mình sai khi không giữ lời hứa với anh, nhưng mà cô thật sự sợ anh sẽ yêu một người khác.
Trong căn phòng lớn được trang trí với tông màu ấm áp, Vũ Minh Nguyệt không ngừng nức nở, cơ thể cuộn tròn trong chăn như một con mèo nhỏ.
Rõ ràng ban nãy bị từ chối cô vẫn còn nở một nụ cười gượng gạo, không hiểu sao bây giờ nước mắt cứ rơi mãi không ngừng.
"Hức..."
...!
Bên này, Âu Dương Tư Duệ sau khi đưa Vũ Minh Nguyệt về thì anh cũng trở về nhà.
Anh vẫn thế, gương mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì khác lạ, dường như với anh chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sau bữa cơm tối, Âu Dương Tư Duệ quay về phòng học bài, nhưng anh cơ bản không thể chú tâm được gì, trong đầu chỉ nhớ đến khuôn mặt dường như muốn bật khóc của Vũ Minh Nguyệt khi nãy.
"Cạch." Cửa phòng mở ra, Âu Dương Ninh Tâm ở bên ngoài ôm tập sách bước vào, cơ thể nhỏ nhắn trong chiếc váy ngủ đáng yêu lon ton chạy đến bên cạnh anh trai.
"Anh, bài này em không làm được!" Cô nhóc cầm vở bài tập đặt lên bàn, giọng nói thỏ thẻ vang lên cầu sự giúp đỡ.
Âu Dương Tư Duệ giờ phút này mới hoàn hồn trở về, anh đưa tay lên day day trán, rồi nhìn vào đề bài của cô em gái nhỏ.
"Đến đây, anh dạy cho em!" Không mất quá một phút anh đã giải xong, anh đưa tay kéo ghế bên cạnh rồi đỡ cô bé ngồi lên.
"Ninh Tâm, cái này em phải làm thế này..."
"Vâng ạ!"
"..."
Có anh trai thiên tài giúp đỡ, chẳng mất bao lâu bài tập của Âu Dương Ninh Tâm đã làm xong, cô nhóc ôm lấy sách vở tính toán quay trở về phòng ngủ.
Nhưng chợt nhớ ra gì đó, bước chân của cô bé bỗng nhiên khựng lại, cô nhóc quay trở về ghế ngồi, nghiêm túc nhìn anh trai hỏi.
"Anh, em có chuyện muốn hỏi!"
"Lại chuyện gì nữa, còn bài tập nào em không hiểu sao?" Âu Dương Tư Duệ xoay xoay bút trên tay, anh nở nụ cười nhẹ hỏi lại cô nhóc.
"Không phải, cái em muốn hỏi là về anh cơ! Anh hai, anh ở trường đang yêu đương có đúng không, lại còn là nữ thần mới chuyển đến không bao lâu?" Âu Dương Ninh Tâm bộ dáng vô cùng nghiêm trọng, cô cẩn thận nói từng chữ một.
Âu Dương Tư Duệ nghe xong mặt mày vô cùng khó hiểu, mất vài giây để tiêu hoá, anh liền đưa tay lên gõ nhẹ vào trán cô bé, nói.
"Tiểu quỷ nhỏ, là ai nói cho em nghe cái này hả?"
"Ây dà, không có lửa làm sao có khói! Nếu không phải anh làm chuyện gì đó mập mờ với người ta thì tin đồn làm sao lan đến tận trường em cơ chứ? Bạn bè em đều hỏi đấy, vậy nên em mới cần anh xác nhận." Âu Dương Ninh Tâm phụng phịu xoa xoa trán, cô bĩu môi đáp.
"Không có, anh còn đang bận học đây, thời gian đâu mà hẹn hò yêu đương!" Âu Dương Tư Duệ lập tức phủ nhận, mấy tin đồn thất thiệt này làm anh phiền chết đi được.
Âu Dương Ninh Tâm lúc này mới gật gù tán thành, cô bé nhíu mày nói tiếp.
"Vậy thì tốt, em mong anh sau này đừng để mấy tin đồn này xuất hiện nữa, vì chị Minh Nguyệt nhất định sẽ đau lòng lắm!"
Nhắc đến Vũ Minh Nguyệt, khuôn mặt Âu Dương Tư Duệ trầm xuống, những lời em gái nói khiến anh phải suy nghĩ.
"Em hỏi xong rồi, giờ em về phòng ngủ đây, chúc anh ngủ ngon! Nhưng mà anh hai ơi, em chỉ coi