Thành phố Nam Vương.
Sau khi Vũ Minh Nguyệt chuyển trường đến nước M, Phó Tử Khanh cũng liền thôi học ngay sau đó, hắn cũng quay về nhà của mình.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ~ TRUмt гцуeИ.VN ~
Trường học lại trở về ngày tháng yên bình, không còn ồn ào khi hắn xuất hiện, cũng không còn người con gái hằng ngày theo đuổi tình yêu một cách mù quáng.
Âu Dương Tư Duệ thì vẫn đến trường, anh điên cuồng lao vào học hành, mà không để ý đến ai, dần dần cũng trở nên kiệm lời hơn.
Mỗi ngày bầu bạn với anh chỉ có sách vở, thời gian rảnh anh lại đến thư viện, đến nổi bạn bè còn chẳng nhìn thấy được mặt anh mấy lần trong ngày.
Tô Đàm Vân ban đầu khi biết Vũ Minh Nguyệt đã bỏ đến nước M thì trong lòng rất vui sướng, cô ta không nghĩ rằng lại dễ dàng như vậy, dù cho cô ta còn chưa động tay vào làm gì.
Nhưng cô ta thật sự đã lầm.
Đến giờ phút này cô ta mới nhận ra, dù cho không có Vũ Minh Nguyệt, thì trong mắt Âu Dương Tư Duệ cũng không hề có chỗ cho cô ta.
Cơ hội tiếp cận anh chỉ có ít đi, chứ chẳng hề dễ dàng như cô ta đã nghĩ.
Hai tuần sau, kể từ ngày Vũ Minh Nguyệt rời khỏi Nam Vương, Âu Dương Tư Duệ cũng nhận được học bổng toàn phần đến Pháp, đây cũng là điều anh mong chờ.
Dù rằng so với gia thế của gia đình anh thì cũng chẳng cần đến phần học bổng này.
"Tư Duệ, đây là học bổng của trường đại học nổi tiếng ở Pháp, em làm rất tốt đấy!" Hiệu trưởng vui vẻ báo tin cho anh.
"Vâng, em đã biết, cảm ơn thầy thời gian qua đã giúp đỡ em!" Âu Dương Tư Duệ cúi đầu đáp, gương mặt anh cũng không lộ ra phản ứng gì là vui mừng, cứ như đã biết trước mọi chuyện.
"Ừm, giúp các em là nghĩa vụ của thầy mà, không có gì cần phải cảm ơn cả!"
"Thưa thầy, nếu không còn gì thì em xin phép quay về lớp, em còn bài tập vẫn chưa làm xong."
"Ừ, vậy em đi đi!"
"..."
Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Âu Dương Tư Duệ lấy điện thoại ra thao tác cái gì đó, xong rồi anh mới quay lưng trở về lớp học.
Trên đường về lại không phải trùng hợp mà gặp được Tô Đàm Vân, cô ta là cố tình chạy đi tìm anh, dù biết lần nào cũng sẽ bị phũ.
"Tư Duệ, cậu đã nhận được thông báo rồi đúng không? Chúng ta lại có thể cùng nhau học chung một trường rồi!" Tô Đàm Vân nở nụ cười nhẹ nói, tay đưa lên vén tóc tỏ ra vô cùng thẹn thùng.
"Tôi lại không muốn học cùng trường với cô, cho nên cảm thấy không thoải mái cho lắm!" Âu Dương Tư Duệ đáp như hất một gáo nước lạnh vào mặt cô.
"Ý cậu...sao cậu lại nói như vậy?" Tô Đàm Vân gương mặt lập tức biến sắc, cô ta tức giận hai tay siết chặt vào nhau khiến móng tay đâm vào da thịt đau rát.
"Tưởng tôi không biết cô là ai sao? Tô Đàm Vân, chẳng qua là không phải chuyện nhà Âu Dương, cho nên ba của tôi mới không can dự vào nhưng nếu cô cố ý tiếp cận tôi có mục đích xấu, thì ông ấy sẽ không nương tay đâu!" Âu Dương Tư Duệ một lời liền lột lớp da mặt giả tạo của cô ta ra.
"..." Tô Đàm Vân lắp bắp không nói nên lời, cô ta không biết vì sao anh lại có thể biết những điều này.
"Còn có, cô đừng nên động vào Minh Nguyệt, nếu em ấy mà có chuyện gì, thì tôi sẽ là người đưa cô xuống địa ngục.
Về nói lại với cái gã đứng sau lưng cô đấy, tránh xa gia đình chúng tôi ra, nếu không hậu quả cô và ông ta không gánh nổi đâu."
Hoá ra Âu Dương Tư Duệ đã biết rõ tường tận mọi chuyện, ngày hôm đó ba của anh đã tra được người đàn ông kia là ai, cũng biết được mục đích của ông ta là gì.
Chỉ là người này cũng không có gì nguy hiểm, cho nên vẫn chưa có động thủ mà thôi.
Vốn Âu Dương Tư Duệ đã quá chán ngấy với Tô Đàm Vân, cho nên hôm nay anh mới quyết định lật bài ngửa với cô ta, để cô ta biết mà tránh xa anh ra một chút.
"Tư...Tư Duệ, cậu nói như vậy mình thật sự không hiểu! Tô Đàm Vân là ai?" Mặc dù đã bị lật tẩy nhưng Tô Đàm Vân vẫn giả vờ như không hiểu chuyện gì.
"Đừng có diễn trước mặt tôi! Để tôi không vui, thì tôi sẽ đến Lam gia vạch bộ mặt của cô ra, dù cho cô là con gái ruột của họ thật nhưng hành động đối xử với Lam Tiểu Nhã của cô cũng không