Chuyện cần nói cũng đã nói xong, Vũ Minh Nguyệt không còn tâm trạng chúc mừng gì nữa, giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc để quên đi mọi thứ.
Ngày hôm nay với cô mà nói, chính là ngày cô cắt đứt mọi thứ với Âu Dương Tư Duệ, sau này cô chỉ sống vì bản thân và gia đình mà thôi.
Chiếc bánh mà cô tỉ mỉ chọn lựa đã rơi xuống đất theo chiếc đầu gấu lúc nãy, giờ nó đã biến dạng đến nỗi không thể nhận ra.
Nhưng cũng không quan trọng, vì cô hiện tại thấy không còn cần thiết phải chúc mừng.
Vậy cũng tốt, chiếc bánh này cũng giống mối quan hệ của cô và Âu Dương Tư Duệ.
Thứ đã nát rồi sẽ không thể lành lại, có khi lại giống những gì Âu Dương Ninh Tâm đã nói, cô sau này cũng không muốn gặp lại anh nữa.
Vũ Minh Nguyệt buồn bã quay lưng đi, cô muốn về nhà.
Ngày hôm nay thật sự cô mệt mỏi rồi, chẳng muốn làm gì nữa cả, chúc mừng gì đó cũng thôi đi.
Cô siết chặt tay hít một hơi thật sâu, sau đó liền rời đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
Âu Dương Tư Duệ cũng chết sững ở đó, anh không có đủ can đảm đuổi theo cô nữa, vì sợ lại làm cô thấy tổn thương.
Lần này anh vẫn đứng yên, chờ cho bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt, có điều sau này chắc anh sẽ không được làm điều này nữa.
Anh cúi xuống, cẩn thận nhặt đồ rơi vãi ở dưới đất lên, quyển sổ nhỏ và bộ đồ hoá trang này đều là kỷ niệm của anh và cô.
Dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi, nhưng những thứ này với anh là vô giá.
Âu Dương Tư Duệ lên xe, anh đặt bộ đồ gấu nâu gọn gàng trên chiếc ghế bên cạnh, thứ quý giá thế này anh không nỡ bỏ đi.
Dù rằng khi anh mặc nó lên trông thật ngu ngốc, ít ra thì nó cũng có thể làm cho Tiểu Nguyệt của anh mỉm cười, lý do với anh như vậy là đủ.
Đáng tiếc là bị cô phát hiện ra rồi, vả lại còn rất đau lòng khi biết được.
Nghĩ đến gương mặt của Vũ Minh Nguyệt khi nãy, lòng Âu Dương Tư Duệ cảm thấy nặng trĩu.
"Thiếu gia, lúc nãy tôi thấy Minh Nguyệt tiểu thư ủ rũ chạy ra ngoài, hai người cãi nhau sao?" Vệ sĩ dường như nhận ra tâm tư của anh, hắn ta lên tiếng hỏi thăm.
"Ừm, tôi làm cô ấy hiểu lầm, cô ấy giận tôi rồi!" Âu Dương Tư Duệ trầm giọng trả lời, anh đột nhiên cũng muốn tâm sự với ai đó, hoặc chỉ là đơn giản cần một lời khuyên ngay lúc này.
"Hiểu lầm, cậu đã giải thích hay chưa vậy? Thứ nguy hiểm nhất trên thế giới là sự hiểu lầm đấy, nếu cả hai cứ im lặng mà không nói rõ, thì mối quan hệ đó sẽ từ từ rạn nứt!" Vệ sĩ tỏ ra hiểu chuyện đáp, bộ dáng lúc này vô cùng nghiêm túc.
"Nếu đặt anh vào trường hợp đó anh sẽ làm gì?" Âu Dương Tư Duệ như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, anh hỏi.
"Đương nhiên tôi sẽ giải thích rõ ràng để hóa giải hiểu lầm rồi, dù có bị cô ấy đánh chết tôi cũng phải nói.
Không thể im lặng được đâu, hỏng hết đấy." Vệ sĩ gương mặt bình thản trả lời, hắn ta dường như rất có kinh nghiệm.
Âu Dương Tư Duệ nghe xong trong đầu liền loé lên một suy nghĩ.
Đúng vậy, anh làm sao lại nhu nhược như thế chứ, anh không thể để cô hiểu lầm mãi được, anh cần phải giải thích.
"Đến chung cư Hoa Thành đi, không cần ra sân bay nữa đâu!" Âu Dương Tư Duệ mỉm cười nói.
...
Vũ Minh Nguyệt ở trên xe rửa mặt bằng nước mắt, tài xế nhìn thấy muốn an ủi cũng không biết làm thế nào.
Mà hiện tại cũng không có ai an ủi nổi cô đâu, cô đang đau lòng muốn chết đi được, sự xuất hiện của Âu Dương Tư Duệ làm vết thương đau âm ỉ của cô lại nứt toạc ra.
Nhưng bây giờ cô thấy rất khó chịu, khoảng cách đến nhà càng gần, thì cảm giác bất an trong lòng cô lại càng dâng cao.
Vũ Minh Nguyệt lại không nghĩ nhiều, vì cô nghĩ bản thân đang xúc động mạnh nên mới như thế.
Ở phía sau, xe của nữ vệ sĩ vẫn luôn bám sát xe của Vũ Minh Nguyệt, đây là người mà