Âu Dương Tư Duệ nén cơn đau ngồi dậy, anh còn thử véo vào tay xem là thật hay mơ.
Vũ Minh Nguyệt vừa nói những lời kia, có phải là muốn nói rằng trong lòng cô anh vẫn còn rất quan trọng hay không.
Anh ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt sướt mướt, rồi lại bất ngờ không thể khống chế được hành động của bản thân.
Vết thương ở bụng anh giống như không còn đau nữa, anh cẩn thận ngồi xích lại gần cô hơn.
Vũ Minh Nguyệt ở đây vẫn không hay biết gì, cô hết khóc rồi lại tự trách bản thân.
Giá như lúc đó cô không đuổi tài xế về trước, thì tình huống này chắc sẽ không xảy ra.
Trong lúc cô đang tự dằn vặt, thì Âu Dương Tư Duệ từ khi nào đã áp sát lấy cô, hai người mắt đối mắt nhìn nhau.
Vũ Minh Nguyệt theo quán tính định ngả người về sau tránh né, thì bất chợt eo của cô bị Âu Dương Tư Duệ giữ lại.
Anh hơi nhẹ dùng sức kéo cô về phía mình, rồi bất ngờ hôn nhẹ lên trán cô.
"Anh..." Cơ thể Vũ Minh Nguyệt liền trở nên cứng đờ, cô lắp bắp không nói ra được hết câu.
Mà Âu Dương Tư Duệ vẫn cảm thấy chưa đủ, anh tiếp tục di chuyển môi xuống dưới, anh hôn nhẹ lên chóp mũi cô, động tác vô cùng thuần thục.
"Chụt." Tạo nên một âm thanh nóng bỏng.
Vũ Minh Nguyệt đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, sự vô sỉ của anh làm cô không nói thành lời.
Còn không để cho cô có thời gian phản ứng, anh lại nhẹ nhàng lướt xuống cánh môi cô, đặt lên một nụ hôn nồng nàn chứa đựng mỹ vị ngọt ngào của tình yêu.
Đây là lần thứ ba Vũ Minh Nguyệt bị anh hôn rồi, cảm xúc vẫn vẹn nguyên giống như lần đầu vậy.
Mềm mại, chính là suy nghĩ của cô khi nói về cánh môi của anh, cô nghĩ những cô gái khác mà biết được điều này chắc sẽ ghen tị lắm.
"Hiệu quả thật, em hết khóc rồi kìa! Ngay khi Âu Dương Tư Duệ rời khỏi môi cô, anh mỉm cười trêu chọc nói.
"Anh...anh đúng là vô sỉ!" Vũ Minh Nguyệt đưa tay lên che miệng mình lại, cô xấu hổ đến đỏ cả mặt kêu lên.
Âu Dương Tư Duệ lại không quan tâm đến việc có bị cô mắng chửi thế nào, anh chỉ cần cô không còn lạnh nhạt xa lánh anh là đủ.
Anh đúng thật không biết từ khi nào đã trở nên vô sỉ, nhưng mà cũng chỉ vô sỉ với một mình cô.
"Tiểu Nguyệt!" Âu Dương Tư Duệ cất giọng trầm ấm gọi tên cô.
Vũ Minh Nguyệt đột nhiên không còn cảm giác xấu hổ hay giận dữ nữa, cô tròn mắt nhìn anh, đôi đồng tử cũng giãn ra.
"Làm sao?"
"Anh xin lỗi!" Âu Dương Tư Duệ chân thành đáp lời cô, dù có xin lỗi bao nhiêu lần thì anh vẫn cảm thấy mình rất có lỗi với cô.
"..."
"Mọi người vẫn nói anh là thiên tài, là một người thông minh xuất chúng.
Nhưng mà anh lại không nghĩ vậy, anh thật sự rất ngốc, vì đã không nhận ra tình cảm của mình dành cho em." Âu Dương Tư Duệ cười buồn nói tiếp.
Vũ Minh Nguyệt cảm giác hình như có gì chắn ngay cổ họng, cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra.
"Tiểu Nguyệt, lần này hãy để anh theo đuổi em có được không? Anh không muốn trở thành kẻ ngốc, càng không muốn đánh mất đi người con gái anh yêu."
"Nếu như ban đầu anh nói với em những lời như thế, em chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên như một con ngốc vì hạnh phúc.
Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác, em cũng không còn là Tiểu Nguyệt ngày trước nữa." Vũ Minh Nguyệt đặt tay lên ngực, cô cười nhẹ đáp.
"Dù em biết rằng bản thân em vẫn còn rất thích anh, nhưng cảm giác mãnh liệt ngày đó hình như đã chai sạn rồi.
Em không biết, liệu em có thể chấp nhận tình cảm của anh nữa không, thứ em cần bây giờ là thời gian."
Âu Dương Tư Duệ hiểu hết những gì Vũ Minh Nguyệt đang nói, cô bị anh làm cho tổn thương nhiều như vậy, thì làm sao cô hiện tại có thể dễ dàng chấp nhận tình cảm của anh.
"Anh sẽ chờ, chờ đến một ngày Tiểu Nguyệt lại một lần nữa yêu thích anh, đồng ý cho anh thêm một cơ hội nắm tay em."
"Còn có điều này anh muốn giải thích một chút.
Anh xin lỗi vì đã mang em ra cá cược với Phó Tử Khanh, nhưng anh sẽ không dám đặt cược em vào điều gì mà bản thân anh không chắc chắn.
Chỉ là anh không thể nhìn hắn suốt ngày ở bên cạnh em, cho nên mới không suy nghĩ đến