Ba người cùng ngồi trong phòng khách. Không khí có chút ngột ngạt do tia lửa phát ra từ ánh mắt của hai người đàn ông.
- Băng Linh, em ngồi đây đi, anh ra xe mang quà vào cho em!
- Vâng!
Khoảng 5" sau, Sở Mặc Thần đi vào hai tau ôm hai con chó con cực kỳ dễ thương. Vừa nhìn thấy, Băng Linh đã nhảy từ sofa xuống đến bên cạnh Sở Mặc Thần.
- Woaaaa, là giống chó Newfoundland(*) và Saint Bernard(**) mà. Dễ thương quá.
Cô nhanh tay ôm lấy hai chú chó con mà cưng nựng. Sở Mặc Thần cũng bị lây sự vui vẻ của cô, khóe môi nở nụ cười cưng chiều.
- Anh thấy em rất thích Peter nên định tặng em một con Neapolitan Mastiff rồi nhưng mà em phải đi làm anh sợ em không có thời gian huấn luyện nó. Giống chó này nếu không được huấn luyện với mức độ phù hợp sẽ trở nên lười biếng và cực kỳ hung dữ. Suy nghĩ lại anh cảm thấy vẫn là nên tặng em hai con chó con này vậy. Dù sao kích thước của chúng khi trưởng thành cũng rất lớn, vả lại chúng cũng rất hiền, con Saint Bernard này cũng có thể bảo vệ em khi em gặp nguy hiểm nữa.
- Chỉ cần là anh tặng thì em sẽ thích, hai chú chó này cũng rất dễ thương mà sao em lại chê được.
Đông Phương Huyền Thương ngồi trên sofa nhìn khung cảnh ấm áp bên đó mà lòng chua lét. Nuôi bạch hổ, đến Tiểu Bạch của anh em cũng nhắm vào, đến cả Neapolitan Mastiff em cũng không sợ, bây giờ lại nuôi thêm hai con chó thuộc nhóm có kích thước lớn nhất thế giới. Băng Linh ơi Băng Linh, sở thích của em đúng là không ai nghĩ tới. Nghĩ nghĩ một hồi, trong đầu anh chợt lóe lên một suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tươi hiếm thấy. Anh đi vài một góc gọi điện thoại:
- Tạ Phong, cậu chuẩn bị cho tôi... Ngày mai mang đến nhà của tôi.
- Rõ, chủ tử.
Bên kia Băng Linh và Sở Mặc Thần đang ngồi trên sofa nói chuyện, tay Băng Linh vẫn ôm hai chú chó con. Tiểu Bạch nằm một bên thấy cô chủ ôm hai con chó kia mà không quan tâm đến mình thì đôi mắt xanh trừng hai chú cún kia nhưng chẳng dám hành động dại dột.
- Mặc Thần ca ca, anh ở lại đây ăn tối với em luôn nha!
- Nhưng đây là nhà của Đông Phương Huyền Thương, amh ở lại có chút không tiện.
- Vậy chúng ta đi nhà hàng ăn!
- Sở Mặc Thần, anh cứ ở đây ăn tối chung đi, tôi không ngại bàn ăn có thêm một người.
Để cậu dẫn Băng Linh đi rồi biết chừng nào cô ấy mới chịu về. Muốn tận hưởng thế giới hai người à, ai cho. Trong đầu Đông Phương Huyền Thương thầm nghĩ.
- Vậy Mặc Thần ca ca, anh ngồi chơi đi, em đi làm bữa tối.
- ĐỂ ANH GIÚP EM!!!
Cả hai người đàn ông cùng nhau đồng thanh nói. Nói xong liền quay mặt qua trừng người kia, sát khí khắp nơi. Băng Linh bây giờ không biết phải xử lý ra sao. Nếu không cho hai người giúp để họ ở bên ngoài trừng mắt nhìn nhau thì tội cho tiểu bạch và hai chú cún kia lắm. Cứ nhìn sát khí với hàn khí mà hai người kia tọa ra thì biết, đến cô còn không chịu được chứ đừng nói đến mấy con thú nhỏ kia. Còn nếu để họ giúp thì không biết khi nào cô mới được ăn tối. Thế nào vô bếp cũng gây gổ cho coi. Thôi thì cứ để bọn họ giúp vậy, ít nhất cô cũng ở đấy có thể ngăn chặn chiến tranh, chứ để ngoài này thì không ai xử lý được.
- Không cần cải nhau nữa. Hai người đều có thể giúp. Tiểu Bạch ở lại trông hai em, không được hù em nghe chưa nếu không tối sẽ bị bỏ đói đấy.
Xử lý hai người đàn ông xong cô quay qua nói với Tiểu Bạch. Mặc dù nói chuyện với Mặc Thần ca ca nhưng cô không có bỏ qua ánh mắt không mấy thiện cảm của Tiểu Bạch với hai bé cún của cô đâu.
Dặn dò xong rồi, cả ba người cùng vài phòng bếp chuẩn bị buổi tối. Băng Linh sẽ nấu món Trung cùng với làm thịt cho Tiểu Bạch và hai bé cún ăn, Sở Mặc Thần từ nhỏ sống ở Italy sẽ phụ trách nấu món phương Tây còn Ảnh đế siêu cấp đẹp trai thì vui mừng nhận nhiệm vụ làm phụ bếp cho vợ yêu. Mặc dù cả món Trung và món Tây anh đều có thể nấu và nấu rất ngon nhưng vợ đã nấu món Trung rồi thì anh cũng không nghĩ là sẽ thách đấu nấu món Tây với tên Sở Mặc Thần kia đâu, nếu để Băng Linh cùng ăn hai món do hai người nấu ai biết cô có thiên vị Mặc Thần ca ca của cô không. Vả lại trong một gia đình khi đấu với địch thì chỉ cần một người ra tay là được, nếu
vợ đã ra tay rồi thì thân làm chồng phải ở phía sau cổ vũ. Will đế rất vinh hạnh khi đứng phía sau giúp vợ yêu nấu ăn. Nếu Băng Linh mà biết suy nghĩ hiện tại của người đàn ông mình yêu thì chỉ có thể nói với anh hai chữ: ẤU TRĨ
Đến khoảng gần 7h tối thì cũng đã làm xong món ăn. Ba người dọn đồ ăn ra bàn, Băng Linh đem thức ăn của Tiểu Bạch để riêng ra còn hai chú cún thì cô sẽ để chúng ăn chung với cô trên bàn ăn. Đông Phương Huyền Thương thân là chủ nhà ngồi ở vị trí chủ nhà, Băng Linh và Sở Mặc Thần ngồi sát nhau bên tay phải của anh. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ xem chủ nhà như không khí.
- Băng Linh, em lo ăn đi đừng cứ lo cho hai con chó nhỏ này nữa!
Sở Mặc Thần ngồi bên cạnh thấy cô không lo ăn mà chỉ lo chăm sóc hai con thú nhỏ kia thì không biết phải làm sao, biết cô rất thích động vật đặc biệt là chó nên anh đã tặng chúng cho cô giờ thấy hối hận quá nhưng đã tặng cho cô rồi cũng không thể lấy lại nữa.
- Đợi em chút. À mà anh nghĩK tên đặt cho chúng dùm em đi, em không biết đặt tên gì hết.
- Ừm..., hay là gọi chú chó Saint Bernard kia là Saint đi còn chú chó Newfoundland kia là Fun.
- Saint và Fun, hay đấy, cảm ơn anh!
- Được rồi, đừng nói chuyện nữa, ăn cơm đi. Em ăn cái này đi, còn cái này nữa.
Thấy Băng Linh đã tha cho Saint và Fun, Sở Mặc Thần nhìn các món ăn trên bàn rồi không ngừng gắp đồ ăn vào bát của cô đặc biệt là những món mà cô rất thích ăn khi còn ở chỗ của anh, Đông Phương Huyền Thương ngồi một bên nhìn mà đau mắt, cũng chẳng chịu thua cũng gắp những món mà anh cùng Băng Linh đã làm vào chén của cô sau đó phóng cho Sở Mặc Thần một ánh mắt sắc lạnh cùng khiêu khích. Chẳng mấy chốc trước mặt Băng Linh đã xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
- THÔI! Hai người đừng chỉ lo gắp cho tôi, bản thân cũng nên ăn nhiều một chút. Bớt liếc mắt đưa tình với nhau một chút, bữa ăn bình thường cũng bị hai người biến thành cuộc chiến tranh sủng rồi.
Băng Linh ngoài miệng nói vậy nhưng tay thì không ngừng gấp đồ ăn vào bát của hai người kia.
- Huyền Thương, dạ dày anh không tốt buổi tối nên ăn thức ăn dễ tiêu hóa một chút, ít uống rượu lại. Mặc Thần ca ca, anh nếu thích món Trung do em nấu thì ăn nhiều một chút, đừng ngại.
Được co gái mình yêu gắp thức ăn cho, hai người đàn ông kia cũng đã thu bớt lại sát khí, gương mặt đã trở nên dịu dàng. Ăn xong, Băng Linh định đem chén bát đi rửa thì bị Huyền Thương cản lại, anh nói để đó chút anh rửa, Sở Mặc Thần có chuyện muốn nói với hai người. Ba người trở lại phòng khách nói chuyện.
- Băng Linh, hôm nay đến đây ngoài việc thăm em thì anh đến để thực hiện lời hứa của mình.
- Lời hứa! Lời hứa gì? A, không lẽ là việc em bị thương sao, anh muốn giải thích em không cản nhưng anh không cần áy náy, em không sao, cơ thể em phục hồi vết thương nhanh hơn người thường rất nhiều lần, anh đừng lo.
Băng Linh khá bất ngờ với câu nói của Sở Mặc Thần nhưng cô rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Cô biết anh muốn giải thích về việc cô bị thương hôm trước.
- Anh đã hứa thì phải làm! Nhưng mà Băng Linh, em đã làm anh khá bất ngờ về khả năng suy đoán của mình đấy. Vậy em thử nói suy đoán lần mày của em về chuyện này đi xem xem có đúng với những gì anh điều tra không.
***
(*)Chó Newfoundland là giống chó có nguồn gốc ở vùng Canada ở Bắc bán cầu và được sử dụng làm chó cứu hộ. Đây là giống chó được lai tạo giữa giống chó sói bản địa với giống chó ngao khổng lồ. Chó Newfoundland rất hiền lành và mẫu mực. Đây là giống chó được rất nhiều gia đình yêu thích đặc biệt là những gia đình có trẻ nhỏ.
(**) Chó Saint Bernard ban đầu được nuôi với mục đích cứu hộ. Giống này đã trở nên nổi tiếng qua câu chuyện về giải cứu người trên núi cao. Chúng là kết quả lai tạo giữa giống chó bản địa Thụy Sĩ với giống chó ngao Châu Á. Vài trăm năm sau thì Saint Bernard được dùng vào nhiệm vụ biệt phái dần dần được nuôi tại các nông trại để chăn cừu và gia súc.
Cả Newfoundland và Saint Bernard đều là những giống. Hó thuộc Top những loài chó lớn nhất thế giới.
Muốn biết thêm thông tin mọi người có thể tra Google.