*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sân bay thành phố Thượng Hải
Chuyến bay của ekip làm phim đã đáp xuống, mọi người lần lượt rời khỏi máy bay ra bên ngoài đợi người đến đón. Riêng Huyền Thương và Băng Linh thì có Tạ Phong lái xe đến đón, hành lý của hai người sẽ được mang đến biệt thự của Huyền Thương sau. Đâm thú cưng thì đã được Trần Minh sắp xếp đưa về nhà từ hôm qua rồi.
Băng Linh về nhà thì sắp xếp quần áo vào tủ, chuẩn bị trang phục để 3 ngày sau đi dự sinh nhật của Sở Mặc Thần tại biệt thự Sở gia, 4 ngày sau đó cô phải xuất ngoại. Lúc này Huyền Thương cũng đã vào phòng, anh đã thay một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, Băng Linh thấy anh vào thì chạy đến ngồi yên trên đùi anh, hai tay ôm cổ anh, dụi đầu vào ngực anh. Huyền Thương thấy cô dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ thì cười cưng chiều, đưa tay vuốt tóc cô như nựng mèo nhỏ.
- Sao hả, mệt rồi chứ gì?
- Um!
- Vậy thì em nghỉ ngơi một chút đi, anh làm xong bữa trưa sẽ gọi em xuống.
- Dạ!
Nói rồi anh để Băng Linh nằm trên giường ngủ, chỉnh máy lạnh cho phù hợp rồi xuống bếp nấu ăn.
Khoảng 45" sau thì Huyền Thương làm xong bữa trưa lên gọi Băng Linh xuống ăn. Cô đã thay một chiếc váy thoải maia hơn rồi. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
- Hình như ba ngày sau em sẽ đi dự sinh nhật của Sở Mặc Thần phải không?
- Dạ, anh có nhận được thiệp mời không? Hôm qua em đã nói với Mặc Thần ca ca là hôm nay em sẽ về Thượng Hải, thiệp mời của em chắc lát nữa sẽ được gửi đến.
- Anh có nhận được thiệp mời nhưng tên là Đông Phương Huyền Thương chứ không phải là William.
- Vậy nếu anh muốn tham dự buổi tiệc thì phải lấy danh nghĩa Đông Phương thiếu sao?
- Đúng vậy!
- Có tiện không? Dù gì bây giờ mọi người biết đến anh với thân phận Will đế. Nếu bây giờ thân phận Đông Phương thiếu của anh bại lộ sẽ gây nên một hồi sóng to gió lớn trong giới giải trí lẫn thương giới.
- Anh cũng không nói mình sẽ dự tiệc với danh nghĩa Đông Phương thiếu.
- Hả?
- Bằng mọi giá anh phải đi cùng em, để em một mình xuất hiện tại một nơi đầy hơi thở giống đực, anh không yên tâm.
- Em cũng không phải như mấy cô diễn viên thích đi cửa sau, anh lo cái gì? Nhưng mà anh đến dự tiệc mà không có thiệp sao?
- Theo sự hiểu biết của anh về Sở Mặc Thần cùng với sự quan tâm anh ta dành cho em, anh đoán thiệp mời anh ta gửi cho em chắc chắn khác một trời một vực với tấm thiệp anh ta gửi cho người khác.
- Anh muốn em đưa anh đi cùng!
- Chỉ có em hiểu anh!
- Sao giống em đang bao nuôi anh quá vậy?
- Người khác nghĩ vậy cũng được, anh không để ý.
- ...
Vừa nói được một lúc thì hai người cũng giải quyết xong bữa trưa. Băng Linh ra ngoài vườn chơi với đám thú cưng còn Huyền Thương thì gọi stylist chuẩn bị trang phục cho anh đi dự tiệc. Quả thật bấy lâu nay stylist của anh đã làm việc mà không thẹn với lòng rồi. Không còn nhận lương mà ăn không ngồi rồi nữa, bọn họ thật cảm ơn người đã khiến Will đế thay đổi nhiều như vậy.
Đến ngày 20 - 8, ngày sinh nhật của Sở Mặc Thần. Trời vừa tối, Băng Linh đã bắt đầu thay đồ và trang điểm chuẩn bị đi dự tiệc. Cô chọn cho mình một chiếc váy dài trên gối màu kem thêu hoa văn vàng, không dây, phủ bên ngoài là một tấm vải mỏng dài đến cổ tay. Cô chọn thêm cho mình một đôi giày màu kem.
( Bộ váy này hơi khó tả một tí nên mọi người thông cảm cho tình độ miêu tả có hạn của mình)
Huyền Thương hôm nay cũng rất bảnh bao trong bộ Âu phục màu kem, gần như trùng màu với bộ váy của Băng Linh. Hap người dắt tay nhau đi đến bữa tiệc được tổ chức tại biệt thự Sở gia.
***
Sở thị thành lập tại Trung Quốc không lâu nhưng nhờ có tài lực lớn lại cộng thêm khả năng lãnh đạo tuyệt vời của Sở Mặc Thần đã nhanh chóng trở thành một trong những doanh nghiệp chủ chốt của nên kinh tế đại lục. Chính vì thế mà xuất hiện rong bữa tiệc này đều là những nhân vật không giàu cũng quý, có những người vì muốn tranh thủ cơ hội để được quen biết với Sở Mặc Thần mà không từ thủ đoạn để có được tấm thiệp mời để thm dự bữa tiệc, thậm chí anh hai và anh ba cô cũng tham gia với danh nghĩa đại diện cho Thượng Quan gia. Băng Linh và Huyền Thương đi đến cửa chính, cô đưa thiệp của mình cho vệ sỹ, quả nhiên như những gì Huyền Thương đoán, thiệp của cô chỉ dành cho những khách mời đặc biệt quan trọng có quan hệ mật thiết với Sở Mặc Thần. Lúc nãy cô cũng có để ý thiệp của những người khác là màu trắng, riêng của cô lại lad màu vàng. Vệ sỹ nhìn thấy thiệp của cô, đưa mắt nhìn cô rồi nhìn qua Huyền Thương đi cùng cô, không nói một lời nhường đường cho cả hai vào. Cô và Huyền Thương bước vào đại sảnh bữa tiệc đã thu hút không ít ánh nhìn, Sở Mặc Thần đang đứng một chỗ tiếp khách thấy cô đến thì nói vài lời với vị khách kia rồi cất bước đến chỗ cô, miệng nở nụ cười dịu dàng và vui vẻ.
- Mặc Thần ca ca, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Đây, quà em tặng anh.
- Cảm ơn em! Thật ra em có thể đến là anh đã vui lăm rồi, không cần tặng quà đâu.
- Hôm nay là sinh nhật anh, em đến dự đi tay không còn ra thể thống gì. Thôi, anh có thể mở quà ra coi thử, xem có thích không. Còn không thì anh để kết thúc bữa tiệc rồi coi cũng được.
- Anh muốn xem bây giờ. Anh thật sự rất bất ngờ món quà Băng Linh tặng cho anh là gì.
Sở Mặc Thần vừa nói vừa mở nắp hộp quà ra, bên trong là một
chiếc khăn choàng cổ màu nâu đậm, nhìn khá từng sợi len được đan vào nhau vô cùng tỉ mỉ và tinh tế có thể thấy được người đan đã bỏ ra không ít công sức cùng tâm huyết, Sở Mặc Thần vừa nhìn là biết đây là do chính tay Băng Linh đan. Trong lòng chảy qua một dòng nước ấm len lỏi đến từng tế bào trong cơ thể anh.
- Món quà tuyệt vời nhất ngày hôm nay, anh thật sự rất thích món quà này.
- Anh thích là em vui rồi. Em vốn định tặng một món quà có giá trị nhưng nghĩ đến thân phận của anh chắc chắn không thiếu những món đồ có giá trị liên thành, tặng thêm một món cũng chỉ chật chỗ nên thôi vả lại nhiệt độ cũng bắt đầu giảm rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ đến đông rồi, vừa hay anh có thể dùng. Anh sống ở Italy lâu rồi, em sợ anh không quen với thời tiếc ở Trung Quốc, hi vọng chiếc khăn choàng cổ này sẽ giúp anh ấm âp hơn khi ở nơi đất khách quên người này.
- Em quả nhiên là một người rất tâm lý, món quà này là do em tặng vậy nên mùa đông sắp tới đây anh sẽ ấm áp chứ không còn lạnh lẽo như những năm trước nữa. Còn nữa, em nói sai rồi, trong người anh cũng có một nửa dòng máu Trung Hoa, nơi đây với anh không thể nói là đất khách quê người được.
- Xin lỗi, là em sai. A, đúng rỗi, dưới hộp còn một món quà đặc biệt nữa.
- Vậy sao? Để anh xem!
Sở Mặc Thần nghe Băng Linh noia thì tay cầm lấy khăn choàng cổ lên, xem thứ dưới hộp, đó là một chiếc hộp nhỏ bên trong là một cặp ngọc bội màu trắng ghép thành một khôi hoàn chỉnh-đó là miếng ngọc mà Băng Linh đã đấu giá khi còn ở Bắc Kinh. Khi Sở Mặc Thần nhìn thấy miếng ngọc kia thì lại cảm thây cực kỳ quen thuộc, anh lại cảm thấy lòng mình có gì đó nhói đau, như đã từng mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, một dòng ký ức lướt qua đầu anh rất nhạn, anh không thể nắm bắt được. Băng Linh thấy anh nhìn chằm chằm miếng ngọc thì lên tiếng.
- Miếng ngọc màu là em đấu giá khi còn ở Bắc Kinh. Nó có một ý nghĩa rất quan trọng đối với tình yêu, khi anh tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình thì hãy tặng một nửa miếng ngọc cho người đó, hi vọng hai người sẽ hạnh phúc đến bạc đầu.
Sở Mặc Thần nghe cô nói thì gượng cười. Đáng tiếc, người nắm giữ nửa miếng ngọc này mãi mãi không phải là em.
- Rất cảm ơn món quà đầy ý nghĩa này của em.
Huyền Thương đứng nãy giờ như không khí nhìn hai người kia anh anh em em mà bình dấm chua đổ mãi không hết, đáng tiếc hai người kia lại không nghe được mùi. Phải đợi hai người kia nói chuyện xong, Sở Mặc Thần phải đi tiếp khách thì anh thân là bạn trai mới có cơ hội nói chuyện với bạn gái mình. Băng Linh nói vài lời với Sở Mặc Thần, đợi anh đi tiếp khách rồi cô mới quay qua nhìn người yêu mình, thấy gương mặt anh đã đen như đít nồi thì khôbg nhịn được cười, trong lòng lại cảm thấy hối hận vì đã khôbg để ý đến anh.
- Mùa đông này có món quà của em anh sẽ ấm áp mà không còn lạnh lẽo. Nghe ngọt ngào quá nhỉ.
- Anh đang ghen?
- Em nghĩ sao?
- Được rồi mà Thương, Mặc Thần ca ca có món quà của em nên anh ấy sẽ ấm áp vượt qua mùa đông năm nay, nhưng anh chẳng phải có em bên cạnh cả đời hay sao. Chẳng phải anh sẽ hạnh phúc đến hết đời hay sao?
- Khôbg cãi lại em luôn! Thôi được rồi, đợi anh một chút anh đi lấy cho em chút thức ăn.
- Vâng!
Băng Linh vừa nhìn thấy bóng Huyền Thương đi khuất, định tìm một chỗ trống để ngồi. Cô chưa kịp đi thì có một cô gái đi đến chỗ cô, nói chuyện cùng cô. Một cô gái thuần Tây, vô cùng xinh đẹp, đẹp theo một vẻ ngây thơ và trong sáng nhưng nhìn sâu vào đôi mắt xanh ấy, Băng Linh cảm thấy cô ấy không đơn giản như vẻ bề ngoài mà cô ấy thể hiện cho mọi người thấy.
- Xin chào!
Cô ấy nói tiếng Italy với Băng Linh, cô cũng đáp lại bằng một câu tiếng Italy.
- Chào cô, chúng ta hình như không quen nhau, đúng không?
- Cô không biết tôi nhưng tôi biết cô, tiểu thư Angela.
- Cô biết tôi sao? Vậy để tôi đoán thân phận cô. Cô...là em gái của Nancy.
Cô gái kia nghe Băng Linh đoán ra thân phận cuat mình qua vài giây thì sững sờ không thôi, ánh mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kỳ lạ nhưng rất nhanh đã được cô ấy che giấu, tuy nhiên vẫn không qua được ánh mắt sắt bén của Băng Linh.
- Cô thật sự rất thông minh. Tôi tên là Colin - con gái của ông Carlos, em gái của Nancy. Nhưng tôi vẫn có một thắc mắc, tại sao cô đoán ra được thân phận của tôi, lại nói tôi là em gái của Nancy mà không phải chị gái.
- Gương mặt cô có vài nét giống với Nancy nên tôi đoán cô là chị hoặc em gái cô ấy nhưng đoán cô là em gaia vì cô có nét ngây thơ trong sáng của một thiết nữ nới lớn còn Nancy là vẻ đẹp gợi cảm quyến rũ của một phụ nữ.
- Chẳng trách Jonathan lại để ý cô đến vậy.
- Cô không hợp với anh ấy.
Colin nghe Băng Linh nói vậy thì đứng hình vài giây, ánh mắt lóe lên tia ác độc.