Khâu Hân Di nhận lấy chiếc chăn mỏng do trợ lý của mình đưa, từ đầu đến cuối dều không biết là do Dịch Hy chuẩn bị. Sau khi đã tiếp nhận hết những thứ Đạo diễn muốn thể hiện, Khâu Hân Di mới tiến vào trường quay.
Cảnh quay tiếp theo tương hỗ cho lời bài hát phần đầu của ca khúc, là cảnh quay nữ chính thức dậy trên giường ngủ, nam chính ôm lấy cô, chậm rãi đánh thức cô bằng nụ hôn nhẹ trên trán. Chiếc giường trắng tinh được rải đầy cánh hoa hồng nhung kết hợp cùng ánh sáng vàng nhạt khiến cho khung cảnh trở nên vô cùng lãng mạn, giống như bức tranh tình yêu hoàn mỹ mà mọi cô gái đều mong muốn được trải nghiệm một lần trong đời.
Khâu Hân Di nhìn lại kịch bản, có phần không vui, cô và Dịch Hy đang có tin đồn hẹn hò, đây lại là một phân cảnh tình cảm nam nữ, hơn nữa còn có cảnh hôn, chỉ sợ dư luận sẽ dậy sóng, thuận nước đẩy thuyền mà biến giả thành thật. Thân chủ tuy đã tham gia giới giải trí được tám năm, nhưng vừa dính phải scandal không lâu, việc có tin đồn hẹn hò lúc này chỉ có hại không có lợi.
"Nhìn cô có vẻ không vui nhỉ?" Dịch Hy từ khi nào đã đứng phía sau cô, thấy gương mặt cô biến sắc liền có chút hiếu kỳ, nhỏ giọng vừa đủ hai người nghe để nói chuyện với cô.
Khâu Hân Di vốn đang tập trung suy nghĩ, vì bất ngờ mà bị giọng nói của Dịch Hy làm cho giật mình. Mang theo chút giận dữ trừng mắt, cô cùng lúc xoay đầu, vung tay muốn đánh anh, gằn giọng:
"Anh muốn dọa chết tôi sao?"
Dịch Hy thấy một loạt hành động vừa rồi, theo phản ứng dùng lực vừa đủ bắt lấy cổ tay của cô, hơi nghiêng đầu rồi nâng ánh mắt, bày ra gương mặt vô lại trêu đùa cô:
"Không dám không dám, quân tử động khẩu không động thủ. Có gì từ từ đàm phán."
"Đàm phán cái đầu anh, lại muốn ăn đòn sao? Mau buông tay tôi ra...co kéo như vậy ra thể thống gì chứ?"
Khâu Hân Di thấy tay của anh vẫn khư khư giữ lấy tay của mình liên cảm thấy có chút không đúng. Ở đây đông người như vậy, hai người một nam một nữ, lại còn đang dính phải tin đồn hẹn hò, người ngoài nhìn thế nào cũng thấy đang có gian tình. Nếu như cái hình ảnh này mà lọt vào máy ảnh của phóng viên nào đó, không phải cô sẽ bị nhấn chìm trong biển nước đen của anti fan sao?
"Đúng là càng ngày càng bạo lực..." Dịch Hy chậm rãi bỏ tay của Hân Di ra, không quên dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên trán của cô, nói với cô, giọng nói không dấu được sự cưng chiều.
Chỉ là đối với Khâu Hân Di mà nói, mấy cái cưng chiều gì gì đó sẽ chẳng bao giờ được đứng cùng với tên của Dịch Hy. Không nói đến ấn tượng xấu dành cho anh vì những việc trong nguyên tác, thì cái tính tình sớm nắng chiều mưa trưa gợn gió của Dịch Hy cũng khiến cho Hân Di phải bực mình. Cứ nhìn vào những lần họ nói chuyện với nhau cũng đủ hiểu quan hệ oan gia giữa hai người họ, số lần nói chuyện hòa hoãn có khi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Khâu Hân Di mím môi, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Dịch Hy, sau đó nhăn mày, xoay người bỏ mặc Dịch Hy đứng đó, tiến thẳng vào set quay.
Dịch Hy đâu phải đồ ngốc, cái ý vị sâu xa trong đáy mắt của cô sao anh có thể không hiểu. Hơi lắc đầu cười khổ một tiếng, trong đầu đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, xem ra hành trình truy thê của anh cũng không phải dễ dàng gì đây, sau đó cũng im lặng nối gót cô tiến vào bên trong.
Đạo điễn Lưu từ xa đã trông thấy hai người nhưng đối với chuyện riêng cũng không thắc mắc gì nhiều, chỉ khéo léo nhắc nhở lại rồi ra hiệu tiếp tục quay phim.
Đây là cảnh quay tĩnh nên Khâu Hân Di không cần làm gì quá nhiều, chỉ cần tìm cho mình một tư thế xinh đẹp mà kín đáo, không cần phô diễn quá nhiều mà vẫn đủ gợi cảm rồi nhắm mắt. Phần còn lại chỉ để cho quay phim tìm ra góc máy đẹp rồi đợi Dịch Hy thể hiện diễn xuất của mình.
Âm nhạc vừa vang lên, Khâu Hân Di đã cảm nhận được vòng tay rắn chắc của Dịch Hy vòng qua eo mình, sau đó cả cơ thể của anh đều có thể cảm thấy. Hơi thở nóng hổi có chút ngập ngừng của Dịch Hy phả vào gáy của cô, chóp mũi cơ hồ có thể ngửi thấy hương bạc hà phảng phất, khiến cho cả cơ thể cô đều bị đông cứng không dám có bất cứ động tác dư thừa nào.
Qua một lớp sơmi mỏng, Dịch Hy có thể mơ hồ cảm nhận được vòng eo nhỏ chưa đầy nắm tay của Khâu Hân Di. Nhiệt độ cơ thể của Khâu Hân Di truyền vào trái tim của Dịch Hy, khiến cho tâm anh có chút động, đột nhiên muốn tất cả mọi thứ ngừng lại, để anh có thể cứ như vậy mà ôm cô.
Bài hát lần này của Dịch Hy vốn là một bản ballad với giai điệu nhẹ nhàng, nên Khâu Hân Di cảm thấy thời gian như trôi chậm hơn mấy phần, trong lòng không ngừng căng thẳng. Khâu Hân Di điều khéo léo chỉnh lại tư thế sao cho máy quay không thấy được, rồi dùng ngón tay của mình cào nhẹ vào mu bàn tay của Dịch Hy, biểu thị anh tiếp tục diễn xuất.
Dịch Hy thấy người trong lòng mình bắt đầu không yên, khóe môi bày ra một phần tiếu ý, dùng tay phải nâng cơ thể, tay trái đồng thời vén mái tóc nâu xám của cô qua mang tai, động tác ba phần cưng chiều, bảy phần sủng nịnh. Khâu Hân Di bị cái chạm của Dịch Hy làm cho "tỉnh giấc", thân thể khẽ run, đoạn nghiêng người ôm lấy cổ anh. Dịch Hy vuốt tóc mai của cô, đôi môi mỏng run run đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của Hân Di, xương quai hàm hoàn mỹ hiện rõ mồn một trước tầm mắt của cô, khiến cho Khâu Hân Di bất giác phải cảm thán. Nụ hôn giống như chuồn chuồn nước, chạm khẽ vào trán của Khâu Hân Di, lưu lại chút mềm mại cùng hương bạc hà nhàn nhạt.
Gương mặt của Khâu Hân Di thoáng chốc phủ tầng mây áng hồng, rồi dần lan ra phía mang tai. Khâu Hân Di dùng hết mấy khả năng vốn có của thân chủ để duy trì nét mặt bình tĩnh, tiếp tục giữ trạng thái chuyên nghiệp để tập trung vào cảnh quay của mình. Song, cơ thể căng cứng mất tự nhiên kia không thể giấu được Dịch Hy, khiến cho bề ngoài anh vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại có điểm hụt hẫng.
Tiếng hô "cắt" của đạo diễn lúc này mới vang lên từ