Lúc ba người di chuyển đến địa điểm họp báo thì đã là hơn 30 phút sau, Khâu Hân Di vốn đang chợp mắt ở băng ghế phía sau liền bị tiếng đèn flash của phóng viên và tiếng ồn ào của fan hâm mộ làm cho tỉnh giấc. Cô khẽ vén mái tóc có chút loạn, điều chỉnh lại nét mặt, bày ra nét chuyên nghiệp, chuẩn bị đối phó với đám người phía ngoài kia.
Du Chính vốn đã bước xuống từ lâu, thuần thục giúp cô mở cửa, đồng thời chủ động đưa tay giúp cô xuống xe. Phóng viên vừa nhìn thấy Khâu Hân Di liền nhanh chóng vây quanh xe, không ngừng chụp ảnh cùng đưa ra câu hỏi phỏng vấn.
Khâu Hân Di bị màn vừa rồi làm cho ngạc nhiên, sau đó cũng khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp, cúi đầu chào fan và các phóng viên, sau đó theo sau bảo an tiến vào khu vực hậu trường, Du Chính cũng cùng lúc theo sát cô tiến vào bên trong.
Đình Lam vốn đã đợi sẵn ở hội trường họp báo, cùng với các staff sắp xếp vị trí ngồi của các phóng viên và fan hâm mộ. Gần 10 phút sau, Đình Lam mới có thể tới phòng nghỉ của Hân Di. Vừa vào đến cửa liền nói như liên thanh:
" Hân Di, chị nói chứ, rốt cuộc em đang muốn làm gì vậy, sao lại đột nhiên muốn mở họp báo, lại còn có Dịch Ảnh Đế..."
Khâu Hân Di đang ngồi ở ghế chờ, Dịch Hy và Du Chính cùng nhau chia sẻ chiếc ghế sopha, không ngừng dùng ánh mắt tràn đầy "sát khí" liếc nhìn đối phương.
"Em..." Đình Lam trông thấy một màn này liền chột dạ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hân Di, bày ra dáng vẻ kinh ngạc đến khoa trương.
Khâu Hân Di ngẩng đầu nhìn Đình Lam một cái, vừa nhìn thấy gương mặt khoa trương kia của Đình Lam liền cảm thấy có chút buồn cười, nhanh chóng giải thích hết thắc mắc của Đình Lam:
"Chị Đình, đây là Du Chính, bác sĩ của em. Hôm trước anh ta tới thành phố Z dự hội thảo, chắc là hai người chưa gặp nhau..."
Du Chính nghe thấy cô nhắc đến tên mình, liền quay ra nhìn hai người, lịch sự cúi đầu chào hỏi Đình Lam. Đình Lam cũng lịch sự đáp lại, sau đó kéo cô ra một góc riêng, dùng ánh mắt truy xét để nhìn cô, chính là ngụ ý muốn cô thành thật khai báo tất cả mọi chuyện.
Khâu Hân Di mím môi, đôi mắt xinh đẹp bày ra vẻ vô tội liếc nhìn về phía hai người đàn ông "hoàng kim" đang đấu mắt ở phía kia, nói:
"Chị muốn hỏi em tại sao hai người đó lại ở đây phải không?"
"Đúng vậy, em mau giải thích cho chị"
"Du Chính nói em muốn xuất viện thì phải để anh ta đi cùng, em chưa đủ điều kiện xuất viện. Còn Dịch Hy thì chính em cũng không biết". Khâu Hân Di nhìn xuống một bên tay vẫn đang phải bó bột trắng muốt, sau đó lại nhìn xuống bên chân vẫn chưa tháo nẹp của mình, cười khổ.
Nếu như cô không phải cô bị thương như vậy thì cô cũng sẽ không bao giờ tiếp xúc với nam chủ Du Chính, cô còn chưa muốn chết sớm đâu nha.
"Nhưng mà em nói xem, không phải thời gian này là khoảng thời gian nhạy cảm, chúng ta nên giữ im lặng sao? Tại sao em lại thông báo với dư luận, hơn nữa còn muốn mở họp báo?"
Khâu Hân Di nghiêng người nhìn đồng hồ, sau đó nhỏ giọng lên tiếng trả lời Đình Lam, trong tiếng nói có phần khẳng định:
"Nếu như chúng ta im lặng, người khác sẽ cho rằng chúng ta muốn né tránh, khi đó tự khắc sẽ suy ra rằng chúng ta có tật giật mình..."
Khâu Hân Di hơi dừng một chút, nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
"Chi bằng chúng ta cứ thuận gió đẩy thuyền, giải oan cho bản thân, để cho mọi người biết mình vô tội, như vậy không phải tốt hơn hay sao?"
Đình Lam hơi mím môi, gật đầu xem như đã hiểu, cũng không hỏi thêm điều gì, chỉ căn dặn cô nghỉ ngơi, sau đó lại theo các staff ra bên ngoài tiếp tục lo mấy việc lặt vặt, để lại Khâu Hân Di cùng Dịch Hy và Du Chính ở bên trong phòng nghỉ.
Khâu Hân Di chán chường nhìn đồng hồ, chỉ còn hơn 15 phút nữa là tới giờ họp báo nhưng Đông Kiêu vẫn chưa mang chứng cứ tới cho cô, lần này cô đã đặt cược hết vào Đông Kiêu, việc đã đến nước này thì không có khả năng quay đầu, chỉ có thể trông chờ vào hiệu ứng cánh bướm để lật ngược tình thế.
Trong lòng Khâu Hân Di đều như có lửa, không khỏi lo lắng khi nghĩ tới mấy điều kia. Thời gian cô xuyên qua đây cũng đã tròn 10 mười ngày nhưng chưa từng thấy "người bạn thân" trên danh nghĩa là nữ chính kia đả động gì đến cô, chuyện này không khỏi khiến cô có chút đề phòng, e rằng trong những ngày mà cô nằm viện, diễn biến truyện đã vượt quá tầm kiểm soát của cô, nếu cô không kịp ngăn cản "bàn tay vàng" của tác giả đối với nữ chính thì có lẽ sau này cô cũng sẽ khó sống.
Điện thoại của Hân Di bất chợt vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn đỗn kia. Cô nhìn màn hình điện thoại, lập tức thay đổi sắc mặt, nhấc máy:
"Đông Kiêu..."
"Cô đang ở đâu? Tôi đã mang thứ cô cần tới rồi". Đông Kiêu bên kia trầm giọng nói, nếu nghe kỹ thì trong giọng nói của anh ta có thể nghe thấy vài phần mệt mỏi.
"Anh đang ở đâu? Tôi sẽ bảo chị Đình tới chỗ anh lấy đồ". Khâu Hân Di trực tiếp đưa ra đề nghị, chính là kín đáo thể hiện không muốn liên hệ quá nhiều đối với anh.
Ý tứ kia của cô vào tai của Đông Kiêu liền trở thành ý tứ đuổi khách, anh ta liền bày ra giọng nói đùa cợt, làm ra vẻ giận dỗi: "Ai nha...Mới đó đã muốn đuổi người ta rồi hay sao? Tôi là người có công giúp cô đấy".
Khâu Hân Di nghe thấy giọng điện kia của anh, khóe môi hơi run rẩy, cảm giác lông mao của cô đều dựng thẳng, cmn, anh ta vậy mà dám dùng giọng như vậy để nói chuyện cô, lại còn dám tự nhận bản thân là "người có công" với cô sao? Anh ta có hay không đã quên mất khu đất mà cô mang ra trao đổi để anh ta giúp cô chuyện lần này rồi. Hơn nữa anh ta không phải là tổng tài lạnh lùng gì gì đó sao? Giọng điệu như vậy hoàn toàn không phù hợp với hình tượng mà tác giả đại nhân xây dựng cho anh ta đâu nha.
"Hơ ý tôi đâu phải vậy chứ..." Khâu Hân Di vẫn giữ giọng nói ôn hòa đáp lời của Đông Kiêu, nhưng không biết trong lòng đã sỉ vả anh không biết bao nhiêu lần.
Tính cách của Đông Kiêu từ khi cô xuyên vào đến nay không phải là quá khác biệt với nguyên tác rồi hay sao? Không phải tác giả luôn miêu tả Đông Kiêu khẩu phật tâm xà, lãnh đạm ngạo kiều hay sao? Tại sao khi xuyên vào cô chỉ cảm thấy hắn ta là tên cáo già, khẩu phật tâm xà cái gì chứ, tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo gì chứ? Đều là lừa người, nguyên tác lừa gạt, cô đây đì chết anh ta.
"Được rồi, rốt cuộc cô đang ở đâu? Tôi sẽ mang qua đó". Đông Kiêu như có như không nói, trực tiếp bỏ qua giọng điệu kìm nén kia của Khâu Hân Di.
"Tôi đang ở phòng nghỉ ở phía sau hậu trường, anh cứ hỏi bảo an, sẽ có người đưa anh tới tận nơi". Khâu