Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 9: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: An Hàn23

Trâu Khải đè người Trần Thiệu và hai người thanh niên mốt khác đứng trước mặt Ứng Uyển Dung, thân thể đang cứng đờ thì có một thân tràn ngập cảm giác nam tính đối diện trực tiếp, người đó nhe răng cười một tiếng, dưới ánh mặt trời trông có vẻ anh tuấn.

"Chuyện này là Trần Thiệu không đúng, cô đừng để ý tới tên đó." Nói xong liền đè cổ Trần Thiệu cúi xuống, còn thiếu nước chưa đá cho hắn khom chân quỳ xuống xin lỗi.

Đầu năm nay lưu manh là kẻ khiến mọi người chán ghét nhất, hơn nữa Trần Thiệu và Ứng Uyển Dung đều có thân phận đặc thù, nếu làm lớn chuyện này thì ai cũng không vui.

Trần Thiệu mang vẻ mặt như đang bị tan nát cõi lòng mà nhìn Ứng Uyển Dung, thế nào cũng không thể tin nổi là cô đã kết hôn.

"Thật xin lỗi... Tôi sai rồi."

"Thật xin lỗi." Hai người thanh niên khác cũng nói xin lỗi đàng hoàng.

Ứng Uyển Dung cũng không bị chiếm tiện nghi gì cả, cho nên liền ung dung chấp nhận lời xin lỗi, nhưng vẫn dùng giọng nói êm ái dễ nghe như cũ nói: "Chuyện này tôi cũng không so đo với mấy người, nhưng nếu lần sau còn thô lỗ như vậy nữa, bị người khác đánh cũng không có ai giúp mấy người đâu."

Quay đầu giương môi cười một tiếng với Trâu Khải, dưới ánh mặt trời càng thêm mấy phần sáng lạng, "Lần này cảm ơn anh, còn có chuyện lần trước nữa, tôi cũng chưa biết tên anh là gì đấy."

Trâu Khải buông Trần Thiệu ra. Trần Thiệu tự giác được không còn mặt mũi nào để đối mặt với phụ lão Giang Đông*, liền kéo hai người đồng bọn chạy như một làn khói, Trâu Khải cũng không có ngăn cản bọn họ.

* Không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông (無面目見江東父老): Năm xưa anh hùng Sở Hạng Vũ đi đến đường cùng, bại trận chạy đến Ô Giang, được Đình trưởng Ô Giang khuyên ông ta hãy vượt sông, ẩn nhẫn chờ thời cơ tái xuất. Nhưng ông lại nói rằng: “Không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông” và tự vẫn. Hạng Vũ tự nhủ đây là trời diệt mình chứ không phải là do chiến trận. Nhưng thực ra thì tính cách cũng quyết định đến vận mệnh của một con người. Cả đời Hạng Vũ chưa từng gặp phải thất bại to tát gì, lại xuất thân quý tộc, tính cách vốn cao ngạo cố chấp nên khi trải qua thất bại nặng nề, mất hết tất cả, ông đã không còn dũng khí để làm lại từ đầu một lần nữa. Người đời sau suy diễn nghĩa câu này thành hổ thẹn, không còn mặt mũi gặp lại cố nhân. Một đội bóng nổi tiếng đi đến đất nước khác bị thua, về đến đất nước của mình sẽ bị miêu tả là “Không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông”.

"Tôi tên là Trâu Khải, vừa mới được điều tới, chồng cô tên là gì vậy, có lẽ tôi có quen biết đó." Trâu Khải vẫn đứng chỗ cũ không có lại gần Ứng Uyển Dung, thể hiện sự lịch sự và nhân phẩm đoan chính.

"Anh ấy tên
là Cao Lãng, tôi tên là Ứng Uyển Dung, lần này anh ấy bị thương, cho nên tôi đến để chăm sóc anh ấy."

Ứng Uyển Dung nói đến đây mới chú ý tới thời gian trôi qua, đoán chừng Vu Văn Diệu đang tìm mình, nhẹ nhíu lông mày vừa mới giãn ra.

"Tôi còn đi cùng với một người bạn, nếu cậu ấy không nhìn thấy tôi sẽ rất sốt ruột, tôi đi trước đây."

Trâu Khải gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu. Nhìn Ứng Uyển Dung đi ra đầu ngõ, đi theo phía sau không xa không gần, cho đến khi nhìn thấy cô đến gần một người đàn ông trẻ tuổi đầu đầy mồ hôi khác, mới yên tâm đi về.

"Chị dâu! Chị đã đi đâu vậy?! Em tìm chị rất lâu rồi, thiếu chút nữa là gọi điện cho đội trưởng rồi." Vu Văn Diệu vừa khổ sở lại uất ức, tức giận với việc Ứng Uyển Dung chạy loạn, xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa trước khi ra ngoài đôi trưởng đã liên tục dặn dò, nếu coi trong chị dâu, ra ngoài mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì không lột da cậu mới lạ!

Ứng Uyển Dung cũng không có nói chuyện mình gặp phải "Tiểu lưu manh" nghe có vẻ hư ảo kia, chỉ mơ hồ nói mình đi ngõ khác, nếu đã mua đồ xong, thì đi về trước đi.

Sau khi lên xe nhìn thấy dáng vẻ còn tức giận của Vu Văn Diệu, trong lòng Ứng Uyển Dung không khỏi cười thầm, đây chính là người có tình tình trẻ con.

"Buổi trưa chị muốn xuống bếp, em còn phải đưa ba mẹ ra bến xe, vậy liền ở lại cùng ăn cơm đi." Ứng Uyển Dung vén tóc mai bị cơn gió thổi loạn lên ra đằng sau, nghiêng mặt sang một bên khẽ cười nói, đôi mắt sáng ngời lóa mắt.

Vu Văn Diệu liếc một cái, còn muốn tỏ vẻ khí phách nói không cần, nhưng lại nghĩ đến việc ngày hôm qua được ăn món ngon, xương cốt lại không chút nghĩa khí mềm nhũn xuống, khẽ nói vâng.

Ứng Uyển Dung nghe cũng không có vạch trần, chẳng qua là khẽ vuốt cằm cười, lại đưa ánh mắt nhìn cảnh vật bên ngoài lướt nhanh qua. Trong mắt thoáng qua một tia suy nghĩ sâu xa.

Gói lớn gói nhỏ gì đó để thành đống trong phòng bệnh, Trương Kim Hoa nhìn mà đau lòng không dứt, "Chỗ này tiêu hết bao nhiêu tiền vậy? Mẹ cùng ba con có lúc nào dùng đồ tốt như vậy, lấy hai cuộn vải bố làm hai bộ quần áo là được rồi."

Cha Cao ngồi bên cửa sổ hút thuốc, nghe vậy gõ tẩu thuốc một cái, liếc nhìn Ứng Uyển Dung vẫn cười nhẹ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện