Editor: Mẹ Bầu
Ứng Uyển Dung cởi bỏ dây thừng chạy đến bên cạnh cửa nghe ngóng trong chốc lát. Biết được bọn chúng lúc này đang dùng cơm và đánh bài, cô liền cởi chiếc áo khoác trên người ra, nhặt các linh kiện ở trên mặt đất lên, di chuyển chiếc ghế đệm có chân bằng sắt ra đặt ở dưới cửa sổ.
Xoảng một tiếng, miểng thủy tinh bị đập vỡ ra rồi, Nhưng người đang đánh bài ở đằng kia vẫn không hề nghe thấy tiếng động. Ứng Uyển Dung lấy áo khoác bao quấn ở trên tay dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ Dieenndkdan/leeequhydonnn còn cắm ở chung quanh, dùng quần áo đệm lót ở nơi đó, hai tay nắm lấy cửa sổ dẫm lên vách tường, rồi chui người ra bên ngoài và lăn một cái xuống dưới.
Bởi vì Ứng Uyển Dung đã tính ra sai độ cao của bức tường, cho nên khi Ứng Uyển Dung lăn người xuống đến trên đất, thì cũng cảm giác thấy phía sau lưng nóng bừng đau đớn. Ở trong bụi cỏ tối mò, cô thấy nơi cửa phòng nhà xưởng chỉ có hai gã thủ vệ đang ngồi. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Ứng Uyển Dung nhìn nhìn thăm dò, liền chạy ngược về hướng phía sau căn phòng.
Lúc này cô cảm giác mình chạy quá chậm, quá chậm! Phải nhanh chút nữa, chạy nhanh lên chút nữa. Chờ đến khi cái gã đàn ông tên Lượng kia trở về muốn tìm cô, khi phát hiện cô không còn ở đó, nhất định sẽ phải đuổi theo ra. Khoảng cách bước chân của cô làm thế nào có thể chạy sánh bằng những gã đại hán này?
Cô chỉ cầu nguyện Cao Lãng đến nhanh một chút,