Editor: Mẹ Bầu
Sau một đêm triền miên, buổi sáng tinh mơ đã phải rời giường quả thực là cực kỳ phi nhân tính. Cũng may là có Tống Tiểu Nha lái xe đưa cô đi. Ở trên xe, Ứng Uyển Dung còn có thể ngủ bù được.
Thấy Cao Lãng bị mình đánh thức, Ứng Uyển Dung cảm thấy thật có lỗi, nói: "Đạo diễn Lý nói, tốt nhất ngày hôm nay liền đến tập trung ở trong đoàn làm phim. Cho nên lần này phỏng chừng phải còn rất lâu nữa thì em mới có thể trở về nhà được rồi."
Cao Lãng cười lặng lẽ,@MeBau*[email protected]@ thuận tay vuốt lên mái tóc suôn mượt của Ứng Uyển Dung. Ánh mắt của Cao Lãng tràn ngập dịu dàng, nói với cô: "Cho dù em có phải quay phim đến bao nhiêu tháng, anh cũng sẽ đều ở nhà để chờ em! Em quay phim chóng xong một chút để về nhà nhé."
Ứng Uyển Dung dùng sức gật gật đầu, cười nói: "Nghe nói, trước hết chúng em sẽ phải tập trung bí mật huấn luyện trước một thời gian. Như vậy thì sau khi diễn xuất mới có thể ứng phó việc đánh nhau được. Chờ đến ngày ấy, khi anh nhìn thấy em, phỏng chừng khắp tay chân em đều đã xanh mét rồi."
Cao Lãng mâu sắc tối sầm lại, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đuôi lông mày thâm thúy nhếch lên, trong cổ nặng nề ứng thanh: "Sẽ không."
Ứng Uyển Dung nhíu mày nhìn anh một cái, xem anh là ly biệt sắp tới, náo tiểu cảm xúc rồi.
Thời điểm Tống Tiểu Nha lái xe tới đón Ứng Uyển Dung, Cao Lãng thậm chí còn nói sẽ không tiễn cô, chỉ đứng ở trong sân cùng vẫy vẫy tay nói lời tạm biệt.
Khác thường, thật sự là rất khác thường!
Ứng Uyển Dung dọc đường đi vẫn luôn suy nghĩ, thế nhưng cũng vẫn chưa thể suy nghĩ ra cái gì khác thường,die,n;da.nlze.qu;ydo/nn thì đã đến khách sạn mà đoàn làm phim đã bao để ở rồi. Đồ vật cũng không hề được tháo bỏ ra, các diễn viên chính được Lý Hữu Đạo trực tiếp quây lại lại giống như lùa vịt, đưa lên trên xe kéo thẳng vào nơi thâm sơn cùng cốc.
Còn nhóm các diễn viên phụ khác, không có liên quan đến phân cảnh diễn xuất đánh nhau, liền đều được ở lại, để quay trước các phân cảnh diễn xuất của bọn họ. Tống Tiểu Nha là trợ lý cũng không được đi đến căn cứ cùng với Ứng Uyển Dung, cho nên trước hết trở lại Thời Đại để báo cáo.
Ứng Uyển Dung coi như cũng đã hiểu rõ vì sao ngày hôm qua đạo diễn Lý đã để cho phóng viên sẽ đến để do thám và phỏng vấn. Đồng thời ông cũng không cần cái nghi thức khởi động máy làm gì nữa rồi. Toàn bộ diễn viên chính mà mọi người đã từng được gặp, giờ biến mất không thấy đâu nữa, thì còn làm nghi thức khởi động máy được nữa sao?
Đinh Văn Ngạn chưa bao giờ nhìn thấy Ứng Uyển Dung có vẻ rối rắm như vậy. Tào Tinh đã chuẩn bị cho anh không ít đồ ăn, còn nói rõ là có một phần gửi cho Ứng Uyển Dung. Đinh Văn Ngạn trực tiếp mang theo một cái gói to. Anh duỗi thẳng tay đưa cho Ứng Uyển Dung.
"Của em này! Tiểu Tinh nói, lần này đạo diễn Lý có thể sẽ để cho chúng ta luyện tập một chút kỹ càng một chút. Ở nơi đó đều là khe suối kênh rạch, chuyện ăn uống em cũng đừng có mơ tưởng, phỏng chừng đi đến nơi đó em có thể giảm béo không ít đó. Không có chút đồ ăn này thì không thể nào có sức chịu đựng tiếp tục đâu."
Ứng Uyển Dung đưa tay qua nhận lấy gói đồ. Cô tập trung nhìn vào, trong gói to đó có thực phẩm đóng gói túi đủ màu đủ dạng, chân giò hun khói, thịt bò khô, trứng gà, mì ăn liền cũng thả vào đó vài túi.
Ứng Uyển Dung cười cười vẻ bất đắc dĩ, trong đầu còn đang mải suy nghĩ đến Cao Lãng, nhưng miệng vẫn nói: "Chị Tiểu Tinh thật có lòng! Anh Văn Ngạn, anh có biết chúng ta sẽ phải đi đến cái căn cứ nào hay không?"
Đinh Văn Ngạn miệng đang nhai lấy một miếng thịt bò khô, nói vẻ buồn bực: "Đạo diễn Lý không có nói đến việc này. Tiểu Tinh cũng không biết. Dù sao khi chúng ta đi đến địa phương đó thì sẽ biết ngay thôi mà."
Mấy người ở chỗ ngồi phía sau nghe chuyện một hồi liền thấy khẩn trương, liền nghĩ muốn tham dự vào, "Anh Văn Ngạn à, không phải là chúng ta sẽ đi vào
nơi rừng sâu núi thẳm kia để bái phỏng lão sư phụ đó chứ?"
Ứng Uyển Dung nhìn lại. Ở chỗ ngồi phía sau cói vài diễn viên nam phụ. Đó chẳng phải là quan quân thủ hạ của Đinh Văn Ngạn hay sao, chính là mấy người sắm vai liên hệ với Ứng Uyển Dung. Dù sao phân cảnh diễn của họ cũng không ít, lần này tất cả đều đã được kéo tới đây.
Tôn Mạn Mạn mặc dù là nữ thứ ba có phân cảnh diễn, nhưng mà cô ta sắm vai tiểu thư đại gia, chính là vị hôn thê, một loại người có quyền thế trong phim truyền hình..., cho nên vào thời điểm mấu chốt cô ta chỉ cần sắm vai bình hoa là được rồi. Đạo diễn Lý cũng không có yêu cầu cao đối với Tôn Mạn Mạn.
Tương phản với Tôn Mạn Mạn, nữ diễn viên thứ hai Viên Dĩ Lam lại là một diễn viên đã được không ít giải thưởng ở trong giới. Viên Dĩ Lam có tư chất sâu sắc, tính tình ôn hòa, diện mạo xuất chúng, ở trên xe vẫn tỏ ra có thiện ý đối với Ứng Uyển Dung.
"Uyển Dung, tôi có thể gọi cô như vậy được chứ?" Viên Dĩ Lam đặt đồ vật của mình ra ghế sau, còn bản thân mình thì chuyển lên ngồi ở bên cạnh Ứng Uyển Dung, thân thiết hỏi.
Ứng Uyển Dung cong cong khóe mắt, bên môi mang ý cười trả lời: "Chị Dĩ Lam, chị đã quá khách khí rồi. Biết được lần này có thể được hợp tác làm phim cùng với chị, em đặc biệt cao hứng. Ngày trước em đã từng xem những bộ phim của chị rồi, em thật sự rất thích chị."
Lời này của Ứng Uyển Dung chính thật không phải là giả vờ. Viên Dĩ Lam là một cô gái có diện mạo có khí chất, tuổi đời còn trẻ, có cách nói chuyện rất ý nhị rất khó tả. Ứng Uyển Dung chắc chắn là sẽ không tự phụ, cảm thấy trong giới chỉ có mình là giỏi đến mức như thế nào. Bất luận là sóng trước hay là sóng sau, đều có chỗ đáng giá để cho cô học tập.
Toàn bộ đường vân thật nhỏ ở khóe môi của Viên Dĩ Lam đều giãn ra, khóe môi mang ý cười luôn luôn cong lên.
"Tôi cũng vậy, tôi đã xem bộ phim đầu tiên trong năm nay của cô. Kỹ thuật diễn xuất của cô phi thường hoàn mỹ, khiến cho tôi cũng cảm thấy mặc cảm đấy."
Ứng Uyển Dung lập tức khiêm tốn nói: "Vẫn là đạo diễn Nhạc ưu ái em thôi! Nhân vật cũng phù hợp với em, cũng đã tạo ra ưu thế cho người mới như em. Xem ra cũng là do vận khí tốt thôi ại."
Viên Dĩ Lam lắc lắc đầu, không tiếp tục nói đến đề tài này nữa, "Đúng rồi, cô đã từng xem qua kịch bản hay không?"
Ứng Uyển Dung trong lòng đầy nghi hoặc. Hôm khai mạc cô đã phải diễn xuất rồi, làm sao có thể nói là cô không xem qua kịch bản hay chưa?
Viên Dĩ Lam nhìn thấy Ứng Uyển Dung tỏ vẻ không hiểu, liền nhỏ giọng nói: "Đạo diễn Lý yêu cầu đối với diễn viên tương đối cao. Ông ấy cũng không thích để diễn viên đóng thế, tốt nhất đều là phải tự mình diễn xuất, cho nên. . . Tôi xem kịch bản, thấy phần diễn của cô có thật nhiều phân cảnh có chút khó khăn. Cô đã nói chuyện với đạo diễn Lý, xem có thể dùng diễn viên đóng thế được hay không?"
Về việc này, ngược lại Ứng Uyển Dung quả thật là đã từng rất lo lắng... Nhưng mà, "Không phải là đạo diễn Lý cũng đã thu xếp việc huấn luyện rồi hay sao? Em cứ xem hiệu quả của việc huấn luyện mấy ngày tới thế nào đã. Nếu thật sự không làm được, em sẽ chủ động đề nghị cùng với đạo diễn Lý. Dù sao cũng không thể vì một mình bản thân em, mà làm ảnh hưởng quan hệ tới toàn bộ chỉnh thể của bộ phim."
Viên Dĩ Lam giống như thấy sự giải thích của Ứng Uyển Dung không chút ngoài ý muốn, hơi nhướng đôi mắt lên một chút, khẽ cười nói: "Cô quả thực giống như trong suy nghĩ của tôi."