Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 11: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: An Hàn23

Dọc đường đi Cao Lãng đều rầu rĩ không tiếp lời của Trâu Khải, ngược lại sắc mặt Ứng Uyển Dung vẫn như thường, khéo léo dẫn dắt Trâu Khải nói nhiều hơn về chuyện cũ của Cao Lãng.

"Em không biết lúc đó Cao Lãng với anh cùng ở trong đội, chỉ cần cậu ấy bị thương đến chỗ nào, những cô y tá nhỏ đều rất lo lắng đến mức không ngồi yên được, bác sĩ Chu cũng vậy..."

"Cậu không thể yên tĩnh một chút sao?!" Đôi mắt Cao Lãng liếc xéo một cái, khóe mắt lướt qua để lại ánh mắt cảnh cáo đã để cho Trâu Khải hiểu thế nào là anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo.

Nếu ngươi mặc quần áo của hắn, liền chém tay chặt chân ngươi. Trâu Khải tự thấy xót xa một giây rồi lại quẳng hết ra sau đầu, còn bắt đầu nói về sự khác biệt về khí hậu.

Ánh mắt Ứng Uyển Dung nhàn nhạt quét qua sau gáy Cao Lãng, nhất thời Cao Lãng cảm thấy có một luồng khí lạnh vọt lên từ lòng bàn chân, mùa hè sao có thể lạnh được?

...

Đương nhiên Ứng Uyển Dung biết nếu cô thấy vừa ý Cao Lãng, thì người khác cũng có thể coi trọng anh, người đàn ông cường tráng vừa ngốc nghếch lại ưu tú như vậy, cũng chỉ có nguyên chủ như ngủ mơ thành heo mới không nhìn thấy tốt xấu.

Hừ nhẹ một tiếng, Ứng Uyển Dung nhắm hai mắt lại, để cho làn gió lướt qua làm tán loạn sợi tóc trên gò má, ngồi ở chỗ ngồi phía sau cũng có chút buồn ngủ, không có để ý đến ánh mắt thật sâu của Cao Lãng từ gương chiếu hậu, thật lâu không có dời đi.

Trâu Khải lải nhải liến thoắng không ngừng miệng, liếc một cái thấy ánh mắt của Cao Lãng, đôi lông mày nhếch lên, cười thầm không dứt.

Nửa giờ sau bọn họ đã đến doanh trại, đường xá có rung xóc, đường đi đều là đường đất, vài ba hộ gia đình rải rác ở cách đó không xa.

Trâu Khải nhìn thấy Ứng Uyển Dung mở mắt, chỉ vào căn nhà cách đó không xa nói: "Nhìn thấy không, trong quân khu của chúng tôi có rất nhiều gia đình quân nhân đều mua thức ăn ở chỗ đó, nghe nói rất tiện nghi, đều là tự trồng, rất sạch sẽ. Bình thường quân dội cũng cần phải mua chút thịt để ăn, những thứ này tương đối khó mua."

Ứng Uyển Dung gật đầu bày tỏ đã hiểu, "Vâng, chờ sắp xếp mọi thứ xong, sẽ mời anh đến nhà ăn một bữa cơm. Tài nấu nướng của em cũng không phải là quá tốt, nhưng mà để cho anh ăn uống no đủ thì vẫn có thể làm được."

Hiếm có dịp vui cười đùa giỡn như vậy khiến cho khóe môi của Ứng Uyển Dung cong lên, gió nhẹ lướt qua thôi loạn tóc cô, làm nổi bật lên đôi mắt sáng ngời ấm áp, để cho Cao Lãng cũng nhịn được lộ ra dáng vẻ tươi cười.

"Đội trưởng! Mọi người đã về rồi? Ôi trời, bọn mình đợi mấy cậu lâu quá." Cảnh Duệ có giọng nói oang oang rất dễ nhận ra, hô lớn một tiếng liền có một đám người nữa tràn ra khỏi cửa.

Vốn cũng không có nhiều đồ gì ngoài hai chiếc túi to, cũng trực tiếp bị bọn họ cướp đi, quá là nhiệt tình.

"Chị dâu, bọn em đã dọn thật sạch sẽ căn phòng cho hai người rồi, tối nay chị cũng không cần nấu cơm đâu, chúng ta cùng đi căn tin ăn cơm đi!" 

Vu Văn Diệu giơ một cái túi da rắn lên cười híp mắt nói, Thiệu An đứng bên cạnh khó chịu, ánh đèn sân khấu đều bị người cướp hết rồi, coi chúng ta thành ngời trong suốt hết
hả?

"Chị dâu, đừng nghe lời tên đó, tiểu tử này làm việc không thành thật, nếu mà không có bọn em giúp một tay, tay chân hắn sao có thể lanh lẹ như vậy được."

Âm thanh đồng tình vang lên liên tiếp, ánh mắt Ứng Uyển Dung mang theo ý cười, cũng không có tùy tiện phát biểu ý kiến, nếu như nghe vậy mà đánh nhau thì không còn thú vị rồi.

Những người như vậy đều là người đáng yêu nhất.

Ứng Uyển Dung đi bên cạnh Cao Lãng, Cao Lãng tự mình chống một cây gậy ba-toong, rất có cảm giác giống như Lý Thiết Quải*, tuy động tác hơi chậm, nhưng bước chân lại rất trầm ổn có lực.

[b][i]*Thiết Quải Lý (拐李铁/拐李鐵, bính âm: Tiěguǎi Lǐ, Wade-Giles: T"ieh-kuai Li) hay còn gọi là Lý Thiết Quải, là một trong số 8 vị tiên (Bát Tiên) của Đạo giáo. Vị tiên này đôi khi được miêu tả như là người dễ nóng giận và hay gắt gỏng, nhưng lại là người nhân từ đối với những người nghèo khó, ốm đau, bệnh tật, những người được ông giúp giảm nhẹ nỗi phiền muộn của mình bằng một loại thuốc đặc biệt lấy từ quả bầu của ông. Ông thường được minh họa như là một ông già xấu xí với khuôn mặt bẩn thỉu, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù, và một chiếc đai vàng trên đầu. Ông đi lại với sự hỗ trợ của một chiếc thiết trượng (nạng sắt, thiết = sắt, quải = trượng, nạng) và thường đeo một quả bầu trên vai hay cầm trong tay[1]. Ông cũng thường được mô tả như là một nhân vật hài hước hạ trần trong hình dạng của một kẻ ăn mày, sử dụng quyền năng của mình để giúp đỡ những người nghèo khó và bị áp bức[2].[/i][/b]

Đoàn người cũng phối hợp với tốc độ của Cao Lãng, chậm rãi đi tới khu nhà ở tập thể, Trâu Khải chủ động đi tới muốn đỡ Cao Lãng, nhưng bị anh từ chối.

Chờ đi đến tầng ba mới phát hiện quả thật điều kiện khá tốt, hai phòng ngủ một phòng khách, còn có một ban công nhỏ khép kín, nhà vệ sinh, phòng bếp, mặc dù không tính là quá nhỏ, nhưng vẫn tạm được. Trong hai phòng có một phòng ngủ chính đặt giường cho hai người, một căn phòng khác nhỏ hơn đặt một chiếc giường đơn, hai người họ ở cũng dư dả.

Ứng Uyển Dung gật đầu trong lòng, biểu cảm trên mặt không đổi, chờ mấy người họ mang hành lý vào đặt trong phòng xong, liền theo bọn họ xuống tầng chuẩn bị đi thăm nơi đóng quân.

Một đám người đi phía trước khiến cả hành lang chật kín người, mới đi được hai bước liền nghe thấy giọng nữ mang theo giọng điệu của người phương Bắc vang lên, "Ai, cô là người thân của Cao Lãng? Tôi tên là Phan Ngọc Phượng, vợ của Trác Cao Phi, sẽ sống ở cách vách nhà cô."

Cao Lãng đi phía trước thấy Ứng Uyển Dung dừng lại cũng đứng tại chỗ không di chuyển, Ứng Uyển Dung khoát khoát tay với anh một cái, ý bảo bọn họ đi xuống trước. Phụ nữ nói chuyện phiếm, anh chờ cái gì mà chờ?"

Cao Lãng có chút do dự, liền bị Trâu Khải đứng bên cạnh nắm bả vai, trực tiếp kéo xuống 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện