Editor: Mẹ Bầu
Bàn tay đầy mồ hôi ẩm ướt của Cao Lãng nắm thật chặt lấy tay của Ứng Uyển Dung. Làn da màu lúa mạch chồng lên làn da trắng nõn, tạo nên một màn hài hòa và ấm áp.
Ứng Uyển Dung cho rằng Cao Lãng sẽ mang bản thân mình đi tìm một chỗ nào đó để nghỉ chân một chút. Không nghĩ tới Cao Lãng vậy mà lại trực tiếp đưa cô đi đến một cái chợ bán nông sản để mua một ít đồ ăn. Chợ khác chật chội, người đến chợ phần lớn là vừa mới tan tầm. Cánh tay của Cao Lãng luôn luôn ôm ở bên hông của Ứng Uyển Dung, tránh cho đám đông đụng đến cô.
Mua xong đồ ăn thì cũng đi tới cuối phố chợ. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Cao Lãng dẫn theo Ứng Uyển Dung đi qua một khu dân cư nhỏ bé, dừng lại trước một khu nhà Tứ Hợp Viện (*) Ứng Uyển Dung vẫn còn đang suy nghĩ xem đây là nhà ai, thì đã nhìn thấy Cao Lãng buông tay của cô ra. Hai chân anh dùng sức cùng với tay nhảy một cái liền bò tới trên bờ tường vây, ngón tay giật giật liền lấy xuống một chùm chìa khóa.
(*) Tứ Hợp Viện: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, dieendaanleequuydonn nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện. “Tứ” chỉ số 4, “viện” là khoảng không gian như sân, vườn trong nhà. “Tứ hợp viện” chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ 4 hướng đông, tây, nam, bắc. Đây chính là kiểu nhà truyền thống của những dân tộc Hán sống ở phía Bắc. Ngày nay chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhiều thiết kế nhà tứ hợp viện tại các vùng nông thôn hay Bắc Kinh.
Cao Lãng thấy đôi mắt hạnh của cô vợ nhỏ đang trợn tròn liền cười cười. Anh vừa mở cửa vừa nói giải thích với cô: "Đây là chìa khóa dự phòng. Vì trở về vội vàng nên anh đã quên trở lại ký túc xá để lấy chìa khóa rồi. Mau vào nhìn xem có thích phòng ở mà anh đã lựa chọn hay không!"
Ứng Uyển Dung bước qua thềm cửa tiến vào. ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Vừa đi vào bên trong, Ứng Uyển Dung đã bị từng xâu chuỗi có màu sắc vàng rực đang lức lư, liền nheo mắt, hỏi: "Đây là khu Tứ hợp viện anh thuê hay sao?"
Nhìn quanh sân thật chỉnh tề sạch sẽ, nông cụ đều được bày đặt ở một bên sân. Các bắp ngô được buộc thành chuỗi treo ở dưới mái hiên, dãy tường xây vây quanh tứ phía khu sân nhà. Phía bên phải là phòng bếp, ở giữa là đại sảnh và phòng ở, bên trái phỏng chừng cũng là một căn phòng trong đó để một ít đồ vật lẫn lộn gì đó.
Khu Tứ hợp viện này rộng xấp xỉ với nhà của Cao Lãng. Nhưng mà nền nhà được trải một lớp xi măng sạch sẽ, nên có cảm giác nhìn mặt đất thiếu đi một ít bụi đất tung bay.
Cao Lãng mở cửa ra, đặt các thứ đồ ăn đang cầm trên tay vào trong phòng bếp. Anh bưng trong tay một cái thùng gỗ, nói: "Đúng vậy. Anh nghĩ rằng, chúng ta còn phải ở lại kinh đô một thời gian không ngắn. Chung quy cũng cần phải có một nơi để đặt chân. Cho nên trước đây vài ngày anh liền thuê xong nơi này rồi, chỉ là vẫn còn chưa kịp đi đặt mua các thứ đồ dùng xong thì em đã tới rồi."
Ứng Uyển Dung đẩy cánh cửa gỗ của căn phòng ra, thấy bên trong không hề có nhiễm một chút bụi bậm nào. Cô sờ một chút lên mặt bàn, quả thực rất sạch sẽ. Thoạt nhìn cũng có thể thấy Cao Lãng thường xuyên đi lại đây để quét dọn vệ sinh.
Ứng Uyển Dung đặt cái mũ lên trên bàn, không đi thăm thú các phòng trong nhà nữa, trực tiếp lấy đồ ăn ra để chuẩn bị rửa sạch. Cao Lãng đang bận lấy nước, thấy Ứng Uyển Dung lấy đồ ăn ra, lập tức liền khuyên nhủ: "Hôm nay để anh xào món rau, em đừng đi nấu nướng nữa, kẻo một lát nữa váy áo của em sẽ bị bẩn mất."
Vẻ mặt nghiêm túc bộ dáng chân thành của anh đã chọc cười Ứng Uyển Dung. Bất quá vấn đề mà Cao Lãng vừa nói cũng thực sự rất đúng. Cô vốn nghĩ Cao Lãng không thể được phép ngủ ở bên ngoài, cho nên không có chuẩn bị nhiều quần áo đi lại đây. Nếu hiện tại làm bẩn, rồi lại mặc quần áo bẩn đó để đi ra ngoài, cô