Editor: Mẹ Bầu
Bất luận tình huống tai họa ở khu vực này như thế nào, sau khi Khang Đức đã xác nhận thành viên của đoàn làm phim chủ yếu không có việc gì, ông liền mang theo toàn bộ thiết bị quay phim của mình, cũng định rời đi khỏi thành phố A này.
Tại khu vực xảy ra tai họa, người sống sót cần phải được cứu viện, hiến tặng các vật tư. Nhưng mà Khang Đức ông không cũng chỉ có chính một mình ông mà thôi. Ở phía sau ông còn có một đoàn người, là toàn bộ đoàn làm phim. Mỗi một ngày trì hoãn ở đây đều là đốt tiền, đến bản thân ông còn như thế, @MeBau*[email protected]@ chớ nói chi là bây giờ tiếp sau đây lại còn có việc phải thu xếp cho các diễn viên nữa.
Tất cả mọi người trong Đoàn làm phim đã tập hợp đủ rồi, nhưng mà sau khi đi tới điểm tập trung, thì mới phát hiện ra Lâm Tuyết và Vương Phương vẫn còn chưa có trở lại.
"Đạo diễn Khang, nhất định là Lâm Tuyết chạy án rồi! Vương Phương có quan hệ tốt với Lâm Tuyết như vậy, nói không chừng là đã giúp đỡ cho Lâm Tuyết chạy trốn cũng nên." Một người trong đoàn suy đoán nói như vậy.
"Nói bậy! Vương Phương miễn bàn có bao nhiêu thành thật rồi, không tranh giành không cướp đoạt. Ngay cả chuyện mỗi ngày bản thân đều bị Lâm Tuyết chèn ép, cũng không từng bao giờ nói không tốt về Lâm Tuyết. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Ngày đó khi tách ra khỏi chúng ta, cô ấy còn nói muốn đi tìm Lâm Tuyết, sợ rằng Lâm Tuyết bị lạc đường. Cũng không biết chừng, hiện giờ có phải là cô ấy vẫn còn đang bị vây khốn ở trong kia rồi hay không." Đây là người bạn ở cùng phòng với Vương Phương suy đoán.
Khang Đức nhíu mi, "Việc này đã báo án rồi, bất luận đến cùng Vương Phương có giúp đỡ cho Lâm Tuyết chạy trốn hay không, thì việc Lâm Tuyết cố ý muốn hại chết Uyển Dung cũng đã có người chứng kiến. Chờ cảnh sát điều tra rồi sẽ nói sau. Bất quá chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi khỏi nơi này thôi. Chúng ta đi chỗ khác để còn tiếp tục quay các phân cảnh tiếp theo nữa."
Khang Đức thật sự không thể biết được, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn có phải chuyến đi lần này là do vận mệnh gì hay không, mà làm cho bộ phim truyền hình này phải chịu bị biến đổi bất ngờ. Cuộc động đất lần này cũng có ảnh hưởng nhất định đối với cảnh quay. Cũng may những phân cảnh chủ yếu cũng đã quay được không sai biệt lắm. Những phân cảnh còn lại khác, thì chỉ có thể chờ sau khi khắc phục tai họa xong rồi trở về tiếp tục quay phim.
Mọi người trong Đoàn làm phim còn tiếp tục ở lại trong này, thì cũng không giúp được gì. Ngược lại, lại còn phải phân chia nước uống thực phẩm với những nạn dân chân chính. Xét theo phương diện này, thì cũng đã đến lúc bọn họ cần phải rời đi thôi.
Biết Cao Lãng còn phải ở lại chỗ này để cứu tế, Khang Đức còn tìm đến Ứng Uyển Dung đặc biệt khuyên nhủ, "Tôi cũng biết cô cũng muốn được lưu lại đây để hỗ trợ, bất quá tình hình thương thế của cô như vậy mà ở lại đây, thì luôn phải có người cham sóc. Cô đi cùng với chúng tôi, thì việc khôi phục thương thế đối với cô mà nói cũng sẽ rất tốt."
Ứng Uyển Dung đương nhiên là rất hiểu điều này. Cao Lãng mỗi ngày đều bôn ba ở bên ngoài, mỗi ngày đều phải dành ra thời gian trở về để xem xét tình hình của cô. Cô ở lại chỗ này đã giúp không được gì, mà ngược còn có chút gây vướng bận cho Cao Lãng.
Ứng Uyển Dung cười nhẹ, nói có chút bất đắc dĩ: "Đạo diễn Khang, việc này trong lòng tôi đã có tính toán rồi ạ. Chờ đường thông. . . Tôi liền sẽ đi ra ngoài cùng với mọi người!"
"Cô có thể biết nặng nhẹ như vậy là tốt rồi." Khang Đức đứng lên vỗ vỗ lên bả vai của Ứng Uyển Dung, nói như trấn an: "Cao Lãng ở trong này không có việc gì đâu! Cô cứ yên tâm, cô cứ chăm sóc tốt cho bản thân mình là cậu ta liền có thể an tâm rồi."
Tình cảm của đôi vợ chồng nhỏ qua mấy ngày nay, mọi người cũng đều đã để vào ở trong mắt, để cảm xúc ở trong lòng rồi. Ông trời tất nhiên sẽ không làm khó một đôi tình nhân có tình nghĩa như vậy.