Ở trong cái giới này, có ai lại đi so sánh sự cao quý với ai kia chứ? Không thừa dịp lúc tuổi còn trẻ va chạm một chút, đến khi hoa tàn ít bướm lượn, có cho thì người ta cũng không thèm đâu.
"Đạo Bất Đồng Bất Tương Vi Mưu." (*) Ứng Uyển Dung đã tẩy trang xong xuối, đứng lên bỏ lại những lời này.
Sau đó liền chuẩn bị cùng Tào Tinh đi ra ngoài ăn cơm.
(*) Đạo bất đồng bất tương vi mưu”: Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, Chương Vệ Linh Công, nguyên văn như sau子曰:‘道不同,不相为谋’ (Nghĩa là: Đạo bất đồng bất tương vi mưu).
Câu này được hiểu như sau: Người
không có cùng chí hướng thì không thể cùng nhau thương lượng hay đàm đạo được.
Nghĩa của câu này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.
Tô Mạn Mạn đi được hai bước, liền cười lạnh nói: "Cô cứ ngồi đấy mà đợi đến lúc ấy đi! Cô thực sự nghĩ rằng, cô như vậy là có thể đi được thật xa hay sao?"
Tào Tinh nhíu mày liếc mắt nhìn Tô Mạn Mạn một cái.
Khi ăn cơm chiều liền hỏi Ứng Uyển Dung có tính toán gì hay không, ngộ nhỡ thật sự bị nhằm vào thì sẽ phải làm sao bây giờ?
Ứng Uyển Dung gắp mấy đũa thức ăn, khẽ cười nói: "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Bọn họ còn có thể để cho ta chụp không xong diễn sao? Thật sự không được, em liền trở về theo quân, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn lo chăm chồng chăm con, quanh đầu giường lò sưởi cũng rất tốt mà."
Tào Tinh u oán liếc nhìn Ứng Uyển Dung một cái, "Được rồi, được rồi, được rồi! Chị không nói lại em, sợ em rồi.
Em cũng đừng cả ngày dùng bữa kiểu không có dinh dưỡng hhw thế này nữa! Ăn thêm chút cá thịt vào, sẽ không béo đâu."
Ứng Uyển Dung nhíu mày lại, có chút rối rắm nhìn cá thịt trong chén.
Quả thực là gần đây cô bận rộn đến ngập đầu, thật là ăn cũng không thấy khẩu vị.
"Rau xanh cũng có dinh dưỡng mà, em thích ăn." Ứng Uyển Dung ăn hai miếng, lại cảm giác vị chua cứ cuồn cuộn từng đợt, dinendian.lơqid]on, động tác dùng cơm cũng ngừng lại.
"Có chuyện gì vậy? Có phải là do trời