Ngay khi Ứng Uyển Dung mới vừa xuất hiện, cảm giác tư thế này dường như không đúng lắm.
Hai mắt cô đảo qua lần lượt những gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn của từng người một.
Đội ngũ sắp hàng chỉnh tề giống như là đang tiếp đãi những vị khách nước ngoài, điểm khác biệt là hai bên cổng là những người lính mặc quân phục rằn ri.
Vưu Lương Tài lần đầu tiên tới nơi này, cũng có chút ngây người.
Nếu như là ở bên ngoài anh còn có thể nói là bởi vì sự cuốn hút của Ứng Uyển Dung, là hành vi của người hâm mộ.
Thế nhưng mà, nơi này chính là quân doanh đó? Những người này là đang hoan nghênh Cao Lãng hay là Ứng Uyển Dung?
Cao Lãng liền tương đối dứt khoát hơn.
Anh trực tiếp nghiêm mặt, liếc mắt nhìn quét một vòng.
Ánh mắt kia của anh giống như là họng súng máy vậy, làm cho toàn bộ những người xung quanh thần kinh đang hưng phấn, đột ngột bị đè ép đi xuống triệt để, trong lòng thầm kêu không ổn rồi.
"Đều vây quanh ở nơi này làm gì hả, hoan nghênh tôi sao?" Cao Lãng nhíu mày hỏi.
Giọng nói của anh thấp thấp trầm trầm, giống như từng trận gió lạnh buốt thổi vù vù tạt mạnh lên trên ngực của đoàn người.
Bị mọi người đẩy ra, Thiệu An liền cảm thấy nhức đầu.
Cậu ta ngượng ngùng nhếch môi hướng về Ứng Uyển Dung cười nói: "Chị dâu, mọi người trong đội biết được là chị tới nơi này, cho nên liền tự phát tập trung lại ở đây để chào đón chị thôi ạ!"
Ứng