Editor: Mẹ Bầu
Lý Hương Hoa nói như vậy, Trương Kim Hoa cũng bất chấp có chuyện gì khác.
Bà liền muốn biết xem cháu nội của mình như thế nào.
Hai người một tả một hữu áp sát vào bên người Ứng Uyển Dung thi nhau hỏi.
"Con ăn uống như thế nào? Có có bị nôn ói nhiều không?"
"Lúc mới đầu thì con cũng có bị như vậy, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi ạ."
"Không được! Tiểu Lãng mà nấu cơm sẽ không thể nào nấu để con ngon miệng được Để mẹ nấu cho con ăn món canh cá nấu dưa cải muối chua, bảo đảm khẩu vị của con sẽ tốt hơn.
Dưa chua đều là của nhà mình làm, cũng không thêm vào những thứ đồ linh tinh khác."
"Vâng, con cám ơn mẹ."
Các nếp nhăn trên mặt Trương Kim Hoa đều giãn ra.
Bà vỗ vỗ lên mu bàn tay Ứng Uyển Dung, cười nói: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Con cứ chú ý bồi dưỡng tốt cho thân thể là được.
Sức khỏe so bất cứ điều gì khác đều là quan trọng nhất.
Đến lúc đó mới có thể sanh ra đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp."
Ứng Uyển Dung bất đắc dĩ liếc mắt lườm Cao Lãng một cái.
Xem đi, cô biết ngay mà, việc này chỉ cần cha mẹ hai nhà mà biết, khẳng định liền sẽ biến thành như vậy.
Cao Lãng bất đắc dĩ nhún vai.
Ba mẹ anh quá nhiệt tình, vì đứa nhỏ vẫn còn chưa ra đời kia mà đã chuẩn bị bao lớn bao nhỏ chưa không ít đồ này nọ.
Vừa mới nghĩ đến đây, thì Trương Kim Hoa liền mở chiếc túi xách da rắn ra, xách từ bên trong ra một cái túi vải nhỏ hơn.
Ở bên trong đó chất