Ứng Uyển Dung thấy không khí đã bị cô làm cho trở nên bị sầu não rồi, ngược lại bản thân lại hé mở miệng cười, tiếp tục nói: "Tôi cũng không biết lần này có thể có bao nhiêu người hâm mộ xem buổi phát sóng trực tiếp lần này.
Nhưng tôi nghĩ muốn nói ra tất cả những gì cần phải nói.
Sau đây tôi xin hát tặng một bài hát cho tất cả mọi người."
Ánh mắt của Ứng Uyển Dung chuyển dời tới trên người nhân viên công tác dưới sân khấu, gật gật đầu.
Cô không cần quay đầu lại nhìn Cao Lãng, nhưng khẳng định anh lại đen mặt nhìn chằm chằm vào cô rồi.
Ứng Uyển Dung trong lòng lè lưỡi, nói một câu thật có lỗi với Cao Lãng.
Quả thật đối với lần biểu diễn lần này, Ứng Uyển Dung đã có một chút ý tưởng riêng của mình.
Cô tạm thời vắng bóng chính là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Cho nên cô cũng cần phải cho người hâm mộ một lời giải thích.
Âm nhạc vang lên.
Đây là một bài hát gần đây đang lưu hành nhất.
Đoàn người tập trung tinh thần nhìn lên trên sân khấu, ánh mắt hơi hơi lóe lóe.
Mọi người đều đang chờ nghe Ứng Uyển Dung nghĩ muốn sẽ biểu diễn một ca khúc nhạc bolero sẽ như thế nào…
"Cô độc đứng ở vũ đài nơi này, nghe được tiếng vỗ tay vang lên, trong lòng tôi có vô hạn sự cảm khái..."
Thời gian cũng đã trôi qua, Ứng Uyển Dung vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu cô bước lên trên sân khấu ngày ấy.
Ý niệm chấp nhất này đã thúc đẩy Ứng Uyển Dung từng bước một