Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: An Hàn23

Cao Lãng cõng Ứng Uyển Dung bước từng bước vững vàng, lưu lại trên mặt tuyết một hàng dấu chân, nhà khách ở ngay bên cạnh thành Ảnh Thị, hầu như các diễn viên đều quay phim ở xung quanh thành Ảnh Thị này.

Xác xuất gặp được các minh tinh lớn ở chỗ này cũng cao hơn nơi khác rất nhiều, nhưng mà không gian đi lại của du khách cũng có giới hạn, chỉ có các phóng viên có lịch hẹn trước mới có thể đi vào sâu bên trong.

Trở về nhà khách Cao Lãng liền để Ứng Uyển Dung ngồi trên giường, nói với nhân viên phục vụ lấy cho mình một chậu nước nóng để cho cô ngâm chân, còn thêm một phích nước nóng để có thể cho thêm bất cứ lúc nào.

Mu bàn chân trắng nõn của Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng lay động ở trong nuớc, cảm thụ nhiệt độ lan lên từ lòng bàn chân, trái tim cũng trở nên ấm áp nhẹ nhàng. Đặc biệt có cảm giác muốn nói mấy lời yêu thương với Cao Lãng, anh thật tốt...

Nhưng từ lúc vào phòng Cao Lãng cũng chưa ngừng nghỉ một phút nào, thấy hành lý của Ứng Uyển Dung để ở mép giường, liền kéo mở khóa ra bắt đầu lấy quần áo treo vào tủ.

Áo khoác ngoài gì đó thì không đáng nói, đồ lót cũng đang được Cao Lãng cầm cẩn thận trên tay xếp lại đặt chung một chỗ, Ứng Uyển Dung nhìn thấy chỉ muốn che mặt im lặng cho đến cùng.

"Trong tủ treo quần áo coi như sạch sẽ, nhưng mà đồ lót để phía dưới còn phải lót thêm một lớp báo mới được, đồ của em anh đặt hết ở trên rồi, sẽ không sợ quá ẩm ướt."

Cao Lãng vừa xếp đồ vừa nói chuyện với Ứng Uyển Dung, một tay Ứng Uyển Dung chống cằm ngắm nhìn gò má tuấn lãng của người đàn ông, mặt mày cong cong, nói: "Em ngâm chân xong rồi, lát nữa anh đổ nước rồi ngâm chân một chút đi?"

Cao Lãng đóng kỹ tủ quần áo, vén tay áo vén ống quần cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không cần lãng phí nước, anh trực tiếp ngâm là được rồi."

Ứng Uyển Dung đi dép vào nhìn anh không chút ngần ngại cho chân vào ngâm tiếp, lắc đầu một cái liền đi rửa mặt trước.

Lúc rửa mặt xong đi ra ngoài nhìn thấy Cao Lãng ngồi trên ghế đã ngủ mất, Ứng Uyển Dung mới chú ý tới quầng mắt thâm đen kia của Cao Lãng. Cũng không biết anh đã không ngủ ngon giấc mấy ngày rồi, liền vội vội vàng vàng chạy đến tìm cô, giải thích với cô.

Ứng Uyển Dung duỗi ngón tay mảnh khảnh ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ vùng dưới mắt của anh, anh liền giật mình tỉnh lại, trong nháy mắt đó dưới đáy mắt vẫn còn lưu lại sự cảnh giác, nhìn thấy là Ứng Uyển Dung, cơ bắp căng cứng liền thả lỏng, tự mình nở nụ cười.

"Chờ em liền ngủ quên luôn, chờ anh đi đổ nước một lát rồi nghỉ ngơi với em." Cao Lãng cúi người xuống cánh tay hơi ngừng lại, bê chậu nước lên mang đi đổ.

Ứng Uyển Dung cảm thấy Nhạc Tu Minh sắp xếp cho cô vào căn phòng có điều kiện rất tốt, ít nhât bây giờ cô đang nằm trong chăn chờ Cao Lãng còn có thể mở TV xem một ít tin tức gì đó.

Ứng Uyển Dung buồn chán đổi từng kênh một, khó chịu khi nghĩ đến việc Cao Lãng thay quần áo còn phải vào phòng tắm thay, không phải bình thường đều trực tiếp thay trong phòng sao? Cô còn có thể thuận tiện dùng hai mắt thưởng thức dáng người mạnh mẽ của anh, cơ bụng rõ ràng...

Cao Lãng biết tật xấu của Ứng Uyển Dung, chỉnh lý bản thân xong liền thay một bộ quần áo rộng rãi rồi mới đi ra ngoài, cũng không biết là lúc trước giấu hành lý ở chỗ nào rồi.

Vỗ vỗ gối đầu, Ứng Uyển Dung xoa xoa đuôi lông mày, lầm bầm nói: "Anh làm gì mà chậm vậy, em chờ anh lâu quá, chăn của anh em cũng đã ủ ấm cho luôn rồi. Lát nữa anh có đói bụng thì đến đoàn phim ăn cơm trước đi, không cần phải gọi em đâu."

Cao Lãng nhẹ giọng nói đồng ý, Ứng Uyển Dung sắp bị cơn buồn ngủ bao phủ tê dại lỗ tai trong chốc lát, cảm thấy chồng mình thật là quá ưu tú. Có khuôn mặt đẹp trai giọng nói còn dễ nghe nữa.

Cao Lãng cẩn thận nằm vào trong chăn, nghiêng người nhìn Ứng Uyển Dung nhắm hai mắt, lông mi khẽ run, không nhịn được khẽ cười một cái, vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nõn mịn mà của cô, không đếm hết đươc nhu tình quanh quẩn trong trái tim.

Ứng Uyển Dung đột nhiên mở mắt ra, xoay người nhào vào trong lồng ngực anh nở nụ cười, Cao Lãng khẽ rên lên một tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự ẩn nhẫn, Ứng Uyển Dung còn muốn cười nói có phải anh lại suy nghĩ lung tung hay không, giương mắt liền nhìn thấy trên trán Cao Lãng toát ra một chút mồ hôi lạnh.

Sửng sốt một chút liền ngồi dậy, thấy tay áo bên trái của Cao Lãng có ít máu đang thấm vào, đột nhiên nhớ đến việc vừa rồi ngửi thấy trên người anh mùi thuốc như có như không...

"Anh bị thương? Cho em nhìn một chút, xem xem có phải băng bó lại lần nữa không." Ứng Uyển Dung nghĩ nếu như đây chỉ là vết thương nhỏ thì làm sao Cao Lãng sẽ có vẻ mặt như vậy, thế mà bây giờ cô mới phát hiện ra.

Cao Lãng từ chối nói: "Anh không sao, không có gì đáng ngại."

Anh càng từ chối, Ứng Uyển Dung càng cảm thấy kỳ lạ, lạnh mặt nghiêm túc nhìn Cao Lãng, không để cho cô sắp xếp thật tốt, đi nơi nào không nói thì thôi, bị thương cũng không cho nhìn, không biết là cô cũng sẽ lo lắng sao?

Cao Lãng nhìn ánh mắt không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua của Ứng Uyển
Dung, trong lòng thở dài một tiếng, lấy ra băng gạc và một vài loại thuốc trị thương từ trong túi đeo lưng của anh ra để lên bàn.

Không khí trong phòng ấm áp, Cao Lãng trực tiếp cởi áo khoác xuống, trên cánh tay trái quấn từng vòng băng gạc trắng như tuyết qua vai, máu đỏ thấm lên trên lại cực kỳ chói mắt.

Ngón tay Ứng Uyển Dung dừng lại một chút, giúp anh gỡ băng gạc ra, chỗ vết thương không ngừng có tia máu rỉ ra, nhìn hình dáng vết thương, không khó tưởng tượng ra anh biến mất mấy ngày nay để đi thi hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế nào.

Ứng Uyển Dung dùng cồn y tế lau một vòng trên miệng vết thương rồi mới rắc chút thuốc phấn lên, băng kỹ vết thương lại, lông mày sắp nhíu lại thành một hàng.

Cao Lãng vẫn mang bộ dạng nở nụ cười như cũ, an ủi: "Qua vài ngày là tốt rồi, em đứng thấy vết thương dọa người như vậy, thật ra thì không sao đâu."

Ứng Uyển Dung trừng mắt nhìn anh một cái, cái gì mà nhìn dọa người, thật ra thì không làm sao... Bị thành như vậy còn có thể không sao?

Ứng Uyển Dung thu dọn đồ đạc xong, dùng sự im lặng để kháng nghị những lời này, trong lòng Cao Lãng căng lên, chỉ sợ cô nín đến phát giận thì sao giờ, tươi cười đi theo sau, miệng không biết nói lời gì hay ho để dỗ dành cô, gấp đến độ sau lưng cũng đổ mồ hôi.

Ứng Uyển Dung thấy anh còn đi theo sau, liếc anh một cái nói: "Đi nghỉ trưa với em."

Cao Lãng vội vàng vén chăn lên quy củ nằm xuống, Ứng Uyển Dung nằm bên cạnh anh, ngọn đèn nhỏ ở đầu giường mang theo chút ánh sáng, cô tắt đèn rồi xoay người, nhìn chăm chú vào cái trán đổ mồ hôi lạnh của Cao Lãng.

Thở dài một tiếng, tránh đi vết thương của người đàn ông, cẩn thận ôm lấy eo của anh, chui vào trong ngực anh, khoảng cách giữa hai trái tim tựa như càng gần nhau hơn.

Cô không có biện pháp nào để mắng anh, nói anh. Đây là trách nhiệm của anh, làm sao cô có thể trách anh đây. Đồ ngốc này, chẳng qua là cô đau lòng anh thôi. Chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, cứ giả vờ như mình không có việc gì. Cô chỉ mong sau này anh có thể bình an trở về, cho dù làm buôn bán nhỏ cũng được, cũng sẽ không phải đấu tranh anh dũng nơi tuyến đầu như vậy.

Nhưng cô sẽ không đi khuyên bảo... Giống như anh nói, anh để cho cô bay cao, làm hậu thuẫn chắc chắn cho cô, cô cũng có thể vì anh mà bảo vệ hai nhà thật tốt, chờ anh về...

Khoảnh khắc này sự im lặng đã chiến thắng cái ồn ào náo nhiệt, hai người ôm nhau sau đó không lâu liền song song tiến vào mộng đẹp.

Ứng Uyển Dung bị tiếng gõ cửa đánh thức, quay đầu nhìn Cao Lãng một chút, cũng không biết anh đã mở to mắt ngắm nhìn cô bao lâu, ánh mắt trong sáng, đối diện cô lộ ra nụ cười.

"Uyển Dung, Ứng Uyển Dung, mau đi ra ăn cơm nào!" Nhạc Tu Minh đứng bên ngoài gõ cửa, giọng nói cực kỳ có lực xuyên thấu cách một cánh cửa truyền tới, khiến cho cả tầng đều có thể nghe thấy.

Ứng Uyển Dung trực tiếp mặc thêm một cái áo khoác, kéo khóa lên liền xỏ dép đi ra mở cửa, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Nhạc Tu Minh tinh thần kích động nói: "Buổi trưa không có nhìn thấy cô đi ăn cơm, bây giờ buổi tối cô cũng không ra khỏi phòng để đi ăn cơm, tôi còn muốn hỏi cô có phải là ngủ quên rồi hay không.”

Nhạc Tu Minh sẽ không nghĩ đến việc ngộ nhỡ hai người họ ở trong phòng làm ít chuyện không thể nói được, ông ấy cứ ồn ào lên như vậy, chẳng phải mọi người đều sẽ biết hay sao?

Ứng Uyển Dung nhức đầu nhéo ngón tay, bất đắc dĩ nhìn ngài đạo diễn đã qua tuổi trung niên nhưng vẫn không biết để ý xung quanh này, "Một lát nữa chúng tôi sẽ xuống dưới ăn cơm, cảm ơn Nhạc đạo đã đến gọi."

Đang muốn đóng cửa liền bị Nhạc đạo ngăn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười nịnh nọt, nói: "Hôm nay là ngày có sao sáng hiếm thấy, tuyết bay đầy trời, tôi thấy đây thật sự là một ngày tốt."

Mắt Ứng Uyển Dung cũng không nháy hai tay ôm ngực, không cần ra ngoài xem cũng biết, tuyết rơi bên ngoài đã tích thành một tầng thật dày, là ngày tốt gì chứ?

"Nhạc đạo, ngài có việc gì thì cứ nói thẳng đi." Ứng Uyển Dung nhíu mày nói.

"Khụ khụ khụ, là như vậy, mặc dù biết là hôm nay cô mới đến đoàn phim, nhưng mà hôm nay nam chính cũng đã đến rồi, cô có muốn quay cảnh diễn đêm ở điện Kim Loan hay không?" Nhạc Tu Minh cẩn thận nói.

Ứng Uyển Dung như có điều suy nghĩ liếc nhìn ông một cái, sao có thể không hiểu tâm tư của ông được, ngày mai Cao Lãng sẽ phải đến trường quân đội, lúc nào tới tham ban cũng không biết 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện