Lạc Giáo Chủ vui tươi hớn hở cười cười, nhẹ giọng thì thầm với dây chuyền kia: “Vật nhỏ phải ngoan ngoãn đó.”
“Được rồi, mau ăn một chút đi.” An Nhược Thủy đưa đồ ăn của Cố Tầm Tuyết tới trước mặt Lạc Huyền Ca: “Những thứ này là Cố tiểu thư đưa tới, còn nóng, mau ăn chút gì đi.”
Lạc Huyền Ca duỗi tay tiếp nhận, lại thoáng nhìn dây chuyền đang lóe sáng trên cổ An Nhược Thủy, nhất thời buông tay khiến toàn bộ thực phẩm rơi xuống đất, Lạc Giáo Chủ chân tay luống cuống ngồi trên giường nhìn đối phương: “Em, không phải em cố ý.”
Đây là cố ý!
An Nhược Thủy nghĩ Lạc Huyền Ca vừa kết thúc thi đấu, rất có thể thật sự tay chân vô lực, vì vậy cũng không nghĩ quá nhiều, bảo Lạc Huyền Ca mau đứng dậy, đổi y phục đến từ đường tiếp nhận thân phận đại đệ tử.
Lạc Huyền Ca nhìn bát thức ăn trên đất, cười cười: “Hắc, đáng tiếc, không được ăn.”
“Cố tiểu thư nói sau khi tiếp nhận thân phận đại đệ tử, chúng ta có thể đi về, chỉ cần sáng mai chạy tới nạp vào gia phả liền không còn vấn đề gì nữa.” An Nhược Thủy cũng không muốn ở lại Cổ Võ, tuy rằng nơi này chiêu đãi vô cùng an toàn, nhưng luôn có một loại cảm giác có người núp trong bóng tối nhìn chằm chằm các nàng.
Lạc Huyền Ca ngược lại rất thích Cổ Võ, chỉ tiếc nơi này cũng có không ít chuột già, chờ Cố Tầm Tuyết từ từ quét sạch đám chuột kia, mình lại tìm thời gian tới ở tạm mấy ngày.
Thời điểm An Nhược Thủy đưa Lạc Huyền Ca rời đi, tộc trưởng cử hành một ít nghi thức ở từ đường, An Nhược Thủy cầm thẻ thân phận đệ tử nội môn có chút sững sờ.
Lạc Huyền Ca bởi vì nàng mà gia nhập Cổ Võ, nàng bởi vì Lạc Huyền Ca mà tiến vào nội môn, có đôi khi ông trời chính là thích khơi ra đủ loại đùa giỡn.
“Được rồi, hy vọng về sau các cô có thể ghi nhớ thân phận đệ tử Cổ Võ.”
Thấy tộc trưởng giao phó, Lạc Huyền Ca hơi gật đầu, lại hỏi: “Nghi thức đã cử hành, tôi có thể rời khỏi hay chưa?”
“Sáng mai lại đến đây một lần, đi mộ tộc Cổ Võ bái tế tổ tiên.” Tộc Trưởng lấy ra gia phả: “Hơn nữa còn phải nạp vào gia phả.”
Lạc Huyền Ca bày tỏ đã biết, thời điểm cả hai chuẩn bị rời khỏi Cổ Võ, đột nhiên có đệ tử xông vào, hoang mang rối loạn nói với đám người tộc trưởng: “Không xong!”
“Chậm một chút, đừng hoảng. Chuyện lớn gì làm như trời sập không bằng.” Tộc Trưởng vô cùng bình tĩnh, hắn cho rằng mối họa lớn của Cổ Võ vừa rồi đã được giải quyết.
Đệ tử kia đầu đầy mồ hôi, ngay cả thở dốc đều không kịp, ấp úng nói: “Trịnh, Trịnh sư huynh cùng hai nam nhân đó đều không thấy nữa.”
“Tôi sẽ đuổi theo!” Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, Lạc Huyền Ca đã dẫn đầu chạy ra ngoài.
Cố Tầm Tuyết thấy vậy cũng ra hiệu bằng mắt với tộc trưởng rồi đi theo.
Từ lúc thi đấu đến giờ bất quá mới hơn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Trịnh Húc bị trọng thương nhất định trốn không thoát, hai nam nhân kia lại không quen thuộc địa hình nơi này, cho dù có Trịnh Húc dẫn lối, bọn họ cũng đi không nhanh.
Lạc Huyền Ca ở trên đỉnh núi nhìn xuống chân núi, cô không vội trực tiếp xuống núi chặn đường, mà nghĩ đến có thể ở trong núi dạy dỗ ba người kia một chút.
Lại thấy trên ngọn cây phía xa có vài con chim khi thì bay lên khi thì rơi xuống, Lạc Huyền Ca thầm sáng tỏ, thi triển khinh công chạy tới.
Đến nơi này, Lạc Huyền Ca nghe động tĩnh trong bụi cỏ, cũng không định trực tiếp bỏ qua, chậm rãi đẩy ra đám cỏ dại.
Trịnh Húc cùng hai nam nhân kia lập tức hiện thân trong đám cỏ.
“Muốn chạy?” Lạc Huyền Ca hơi nâng cao ngữ khí, ba người kia nghe vậy đáy lòng hốt hoảng.
“Lạc Huyền Ca! Tôi và cô không oán không thù, tại sao cô hành xử với tôi như vậy?” Một cánh tay của Trịnh Húc trong lúc cùng Lạc Huyền Ca tỷ thí đã bị đánh gãy, giờ phút này nói chuyện với Lạc Huyền Ca, cánh tay kia đau đến mức khuôn mặt hắn run rẩy.
Hai người của tổ chức nghiên cứu, bản năng muốn xuất ra thân phận để cảnh cáo uy hiếp Lạc Huyền Ca, nhưng nhìn núi rừng trước không thôn sau không quán, bọn họ nghĩ một chút liền quyết định chờ Trịnh Húc cùng Lạc Huyền Ca nói chuyện.
“Không oán không thù?” Lạc Huyền Ca ngồi xổm trước mặt hắn: “Mỗi lần anh thấy tôi, đáy mắt ngập sát ý lại đánh đấm thật máu lửa, dù chúng ta không thù không oán, là tôi nhìn anh không vừa mắt thì sao?!”
“Cô!” Trịnh Húc bị tức giận đến nói không nên lời.
Lạc Huyền Ca cười khẽ: “Hai chúng ta không oán không thù, nhưng anh cũng không nên cấu kết với đám người đó, là Cổ Võ muốn phế bỏ anh. Tôi cũng là bị người ta xem như vũ khí mà sử dụng thôi.”
“Cổ Võ?!” Trịnh Húc toát mồ hôi lạnh đầy trán, cũng không biết là vết thương trên người phát đau hay là bị Lạc Huyền Ca làm khó thở.
Trịnh Húc liên tục lắc đầu, đáy mắt tràn ngập không thể tin nổi: “Chuyện này không có khả năng, tôi là đệ tử Cổ Võ, bọn họ không thể nào muốn phế bỏ tôi được! Muốn phế cũng là phế Cố Tầm Tuyết loại dã tạp chủng kia!”
Dã tạp chủng?!
Dã tạp chủng?!
Bình thường mắng chửi sẽ không mắng ra lời như vậy, xem ra Cố Tầm Tuyết còn có một đoạn thân thế đầy kịch tính.
Lạc Huyền Ca trào phúng nhìn nhìn, không chút nào che giấu: “Tôi đối với nội tình Cổ Võ các anh cũng không có hứng thú, chỉ là Cổ Võ hứa hẹn, chỉ cần phế anh đi, tôi sẽ trở thành đại đệ tử chính thức của Cổ Võ. Cuộc mua bán tốt như vậy, không đạo lý nào mà tôi cự tuyệt a.”
Trịnh Húc đứng tại chỗ không nói thêm lời nào.
Lạc Huyền Ca quét mắt về phía hai nhân viên tổ chức nghiên cứu, cô ngược lại không quá mức uy hiếp hai người này, chỉ hỏi nhẹ nhàng bâng quơ: “Các ông cùng Từ Hạo như thế nào ở cùng một chỗ?”
“Từ đại thiếu hắn, chúng tôi……”
Lạc Huyền Ca đột nhiên vươn tay giữ chặt cằm người nọ, lại từ trong túi tìm ra một con tiểu trùng thả vào trên mặt hắn, tiểu trùng chậm rãi theo cái miệng đang mở của người nọ leo vào trong.
Trịnh Húc và một người khác bị dọa sợ toàn thân run rẩy.
Lạc Huyền Ca chờ tiểu trùng bò vào thân thể người kia xong, mới buông tay để hắn tự mình lăn lộn trên đất.
Lạc Giáo Chủ vỗ vỗ tay, ngay sau đó nhìn về phía thành viên tổ chức nghiên cứu còn lại: “Tôi biết, để các ông nghiêm túc trả lời, nhất định các ông sẽ không thành thật khai báo. Đành giết gà dọa khỉ trước.”
“Tôi, tôi tôi……”
“Đừng nóng, cứ chậm rãi trả lời. Ngàn vạn lần đừng để sót thứ gì quan trọng, nếu không……” Lạc Huyền Ca cười lạnh vỗ vỗ tay, người trên đất kia đột ngột rên rỉ thành tiếng.
“Trong thân thể hắn chính là cổ trùng, mẫu cổ ở trên người tôi, nếu tôi phát sinh cái gì ngoài ý muốn, hắn cũng phải xảy ra chuyện cùng với tôi. À phải, ngày thường tốt nhất nên giữ