"An tỷ nóng không? Chúng ta tới chỗ kia đi, nơi này mặt trời rất độc." Mạnh Tiểu Manh từ sau lần bị hủy dung đến giờ đối với ánh mặt trời có chút sợ hãi, mỗi lần đứng dưới nắng, nàng lại cảm thấy trên mặt phát ngứa, tuy chỉ là vấn đề tâm lý nhưng vẫn thực khó chịu.
An Nhược Thủy cũng không biết bóng ma tâm lý của Mạnh Tiểu Manh, bất quá nhìn trán nàng ướt đẫm mồ hôi liền gật gật đầu: "Đi thôi."
Nói cũng kỳ quái, từ sau lần rơi xuống nước, nàng không có cảm giác gì đáng kể với thời tiết ấm lạnh, rõ ràng trước kia rất sợ nóng, hiện giờ ở đoàn phim đi một vòng vẫn không cảm giác được hơi nhiệt.
Mạnh Tiểu Manh thấy An Nhược Thủy đồng ý, nàng thở phào nhẹ nhõm, chạy chậm tới chỗ râm mát nghỉ ngơi.
Đến nơi, Hứa Thiến đã kết thúc màn diễn nhưng cũng không đi tới chỗ An Nhược Thủy ở bên này.
Mạnh Tiểu Manh giải thích giúp mẹ mình: "Không có gì bất ngờ thì hôm nay sẽ đuổi kịp tiến độ đóng máy, cho nên thời gian hơi gấp, cô ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi. Tôi lấy chút nước qua."
Trợ lý của Hứa Thiến đã đi giúp nàng chuẩn bị cơm trưa, nên hiện giờ là Mạnh Tiểu Manh cầm hai chai nước chạy tới.
Trong đầu An Nhược Thủy vẫn đang hồi tưởng diễn xuất vừa rồi của Hứa Thiến, mỗi ánh mắt mỗi nụ cười đều nắm bắt nhân tâm, bản lĩnh đọc thoại của Hứa Thiến cũng cực cao, tuồng kịch này nàng diễn có thể nói là không có nửa điểm sơ hở.
Tuy rằng An Nhược Thủy cũng có thể đạt tới trình độ này, nhưng không phải mỗi cảnh diễn đều như vậy. Nàng chỉ ngẫu nhiên tìm đúng cảm giác mới biểu đạt được loại nội tâm tinh tế, rất nhiều thời điểm đều là dựa theo dự tính của bản thân mà diễn, cũng rất ít khi xuất hiện chuyện vừa bắt đầu quay đã có được cảm giác của nhân vật.
Chờ Mạnh Tiểu Manh trở lại, Hứa Thiến nhìn thoáng qua bên này, mỉm cười nhàn nhạt với An Nhược Thủy.
An Nhược Thủy đột nhiên sửng sốt, chân tay luống cuống ngồi ở chỗ đó, ngoan ngoãn tựa như đứa nhỏ mẫu giáo được phiếu bé ngoan.
Mạnh Tiểu Manh trở về liền nhìn đến dáng vẻ này của An Nhược Thủy, đôi mắt phấn hồng lấp lánh càng thêm rõ ràng.
"An tỷ, sao hôm nay lại tới a?" Mạnh Tiểu Manh thực tò mò, nghe nói người có già vị càng lớn, thời gian nhàn rỗi mỗi ngày sẽ càng ít.
Chị và mẹ nàng cơ bản đều ở bên ngoài làm việc, rất hiếm khi về nhà, mà hôm nay lại thấy An Nhược Thủy đi dạo ở đoàn phim, tò mò trong lòng nàng đã không phải một hai câu là có thể biểu đạt.
An Nhược Thủy chần chừ một hồi, cuối cùng nói: "Đột nhiên muốn tới, liền tới xem. Vốn dĩ dự định rời khỏi, kết quả thấy tiền bối quay phim ở chỗ này nên tôi đến xem một chút."
Mạnh Tiểu Manh mỉm cười ngọt ngào, cũng may mình hôm nay không ở nhà ngủ nướng, mà là theo mẹ tới đoàn phim học tập.
An Nhược Thủy ở lại nhìn một hồi, thời điểm đoàn phim nghỉ ngơi dùng bữa, nàng liền đề nghị rời đi, nàng lần này đi khiến đạo diễn vừa vui mừng lại vừa tiếc hận.
Nếu như hôm nay không phải đuổi kịp tiến độ đóng máy, hắn hoàn toàn có thể dành thời gian mời nhân viên trong đoàn tới khách sạn ăn một bữa, thuận tiện mời An Nhược Thủy đi cùng.
Bất quá thực đáng tiếc, hôm nay đúng là không có thời gian.
An Nhược Thủy còn có hẹn vào buổi chiều, dĩ nhiên sẽ không ở lại quá lâu, sau khi tạm biệt Mạnh Tiểu Manh liền rời khỏi.
Lúc Hứa Thiến nghỉ ngơi, hỏi Mạnh Tiểu Manh liền biết được mục đích đến của An Nhược Thủy, nàng cười nhẹ: "Ở chỗ ta có một quyển ghi chép, là chút tâm đắc sau nhiều năm đóng phim xem kịch, lần sau gặp nàng, giúp ta đưa lại."
"A? Không để lại cho con và chị sao?" Mạnh Tiểu Manh hạ giọng phồng má, khó hiểu hỏi.
"Đường diễn của Hứa Như so với ta bất đồng, nó có phong cách riêng, về phần con... đưa cho thì con cũng không hiểu. Chi bằng đưa cho người muốn học." Hứa Thiến cười khẽ, chọc làm Mạnh Tiểu Manh le lưỡi, nhỏ giọng lên án mẹ mình bất công.
......
Hơn ba giờ chiều, Lạc Huyền Ca cuối cùng chậm rãi từ trên giường bò dậy, hơi chán nản ngồi trên sàn nhà nhìn về phía trước.
Một lát sau đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại, Lạc Huyền Ca nhìn lướt qua màn hình phát hiện là số lạ, do dự một hồi liền từ chối.
Cô tựa hồ gặp một giấc mộng, bất quá không biết người ở trong mộng đó rốt cuộc có phải bản thân mình hay không.
Còn có bài vị ở từ đường Cổ Võ thế gia...
Danh tự trên đó, là tên mình lấy khi lang bạt giang hồ, sinh thần phía trên cũng là ngày mình quen thuộc nhất trong trí nhớ.
Đêm qua mơ màng nằm mộng, Lạc Giáo Chủ mơ thấy mình sáng lập một môn phái, bất quá người trong mộng tuyệt đối không phải bản thân, bởi vì từ trước đến nay cô sẽ không do dự không quyết đoán như vậy.
Trong mộng, cô đối đãi kẻ địch có thể nói là nhân từ nương tay, Lạc Huyền Ca tâm phiền ý loạn gãi gãi đầu, nghĩ không rõ người trong mộng rốt cuộc có phải là mình?!
Trong mộng, mình vậy mà lại cùng Tuyên Dương ở bên nhau......
Tuy rằng cũng không phản đối chuyện này, nhưng cuối cùng lại chính mình và Tuyên Dương giải tán Mị Ảnh Giáo.
Trước nay chưa từng nghĩ, Mị Ảnh Giáo sẽ bị hủy trên tay mình.
Lạc Huyền Ca rối như tơ vò, hiện tại cũng không biết nên dùng tâm tính gì đối đãi Cổ Võ, nếu như giấc mộng kia không sai, Cổ Võ chính là một môn phái nguyên chủ về sau tạo dựng, mục đích là để bảo gia hộ quốc, hơn nữa còn là một môn phái thừa kế võ công tâm pháp 800 năm trước.
Nhưng thật đáng tiếc, Cổ Võ 800 năm sau không thừa kế được chút nào từ Cổ Võ năm đó, những thứ khoa chân múa tay chỉ có thể dùng để biểu diễn kia, hoàn toàn không có tư cách xưng là võ công.
Chờ Lạc Huyền Ca ngồi trên đất bình ổn lại, chuông di động một lần nữa vang lên, nhìn hiển thị trên màn hình, cuối cùng lựa chọn nhận nghe.
"A lô." Lạc Huyền Ca mở miệng.
Bên kia lại không hề có thanh âm truyền đến, trực tiếp cúp máy, lát sau đối phương lại gọi lại.
"A lô, xin hỏi muốn tìm ai." Lạc Huyền Ca có chút không kiên nhẫn.
Đối diện rốt cuộc truyền đến thanh âm: "Xin chào, tôi là thành viên tổ chức nghiên cứu, căn cứ theo quần chúng tố cáo ngài là người mang dị năng, thỉnh ngài cầm giấy chứng nhận tới sở nghiên