An Nhược Thủy cường thế làm Hàn Dục mơ hồ có lửa giận nhưng hắn lại không dám phát tác, người này là An Nhược Thủy, là người mà toàn bộ giới giải trí đều vui tươi hớn hở chào đón, đương nhiên hắn không dám trở thành người đặc biệt.
"Vậy, tôi đi bắt tiểu tử kia về, để nó nói xin lỗi." Hàn Dục vừa nói vừa ở đáy lòng lau mồ hôi.
Có lẽ cổ đông kia sẽ không làm gì hắn, dù sao cũng là muội muội mà An Tuấn Phong nâng niu trên đầu quả tim muốn đòi một cách giải quyết, hắn ôm tâm tình may mắn đi tìm Nam Nam.
Chờ bắt được gia hỏa kia, Tiểu Bàn Đôn nằm trên đất tay đấm chân đá vừa khóc vừa mắng, Hàn Dục cũng không biết làm sao, sợ hãi nhìn về phía An Nhược Thủy không nói một lời.
An Nhược Thủy cảm thấy càng ngày càng nóng, cũng không muốn tiếp tục cùng Tiểu Hi xem Hàn Dục diễn trò nữa, nàng dắt Tiểu Hi đi tới bên cạnh Nam Nam: "Nói xin lỗi Tiểu Hi nhà chúng tôi, nếu không, đợi lát nữa liền để người bay đến tìm cậu."
Tiểu gia hỏa 'soạt' một cái từ dưới đất bò lên, hoảng loạn đem gấu con bị hắn làm bẩn nhét vào trong tay Tiểu Hi, lại vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi biết lỗi rồi."
Liền lập tức kéo Hàn Dục đòi về nhà.
Hàn Dục không xem phát trực tiếp, hiển nhiên không biết chuyện giữa Lạc Huyền Ca và Tiểu Bàn Đôn.
Thấy Nam Nam vẫn luôn túm tay mình muốn rời đi, Hàn Dục đành nhìn về phía An Nhược Thủy nói xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi a, làm tiểu nha đầu hoảng sợ rồi. Tôi sẽ lập tức mang tiểu tử này trở về."
"Ừm." An Nhược Thủy ở trước mặt Hàn Dục đem hình tượng thanh lãnh cao ngạo biểu hiện mười phần, cũng làm khán giả trên kênh livestream không ngừng hô lớn nữ thần đã trở lại lần nữa.
Tại sao lại là lần nữa trở lại? Bởi vì mấy ngày nay, nữ thần của bọn họ ở trước mặt Lạc Huyền Ca đã làm hình tượng tan nát đến không còn một mảnh.
An Nhược Thủy biết thời điểm mình cùng Lạc Huyền Ca sống chung với nhau đã hủy mất hình tượng năm năm duy trì, bất quá có thể đổi lấy Lạc Giáo Chủ vui vẻ, nàng cảm thấy hủy đi cũng xứng đáng, về phần ở thời điểm khác có thể giữ gìn vẫn là nên giữ gìn một chút. Dù sao hủy quá mức e rằng fan hâm mộ không tiếp thu nổi, mà bản thân cũng rất khó gỡ xuống mặt nạ thiết lập năm năm.
Về đến nhà, Tiểu Hi kinh hỉ phát hiện Lạc Huyền Ca thật sự đã làm xong bữa sáng, hơn nữa đặt trên bàn cơm đều là đồ mình thích nhất.
"Tiểu Hi, thích ăn mấy món này sao?" An Nhược Thủy không chắc chắn hỏi lại, bởi vì nàng thấy tiểu gia hỏa nhìn đồ ăn xong liền cúi đầu, An Nhược Thủy không cách nào biết được phản ứng của bé gái, chỉ có thể dò hỏi một chút.
Tiểu Hi bỗng nhiên buông gấu nhỏ trong ngực, bổ nhào vào người An Nhược Thủy, lẳng lặng ôm lấy chân nàng.
An Nhược Thủy không rõ tình huống, nhìn cục bột nhỏ bên chân, lại nhìn về phía Lạc Huyền Ca xin giúp đỡ.
Lạc Huyền Ca cởi tạp dề trên người, tiến đến gần Tiểu Hi ngồi xổm xuống: "Sao vậy?"
"Cháu đói." Tiểu Hi cũng không biết vì cái gì mình lại đột nhiên ôm lấy An Nhược Thủy, chờ về sau trưởng thành mới hiểu được, tâm tình khác lạ trong khoảnh khắc đó, tên là —— cảm động.
An Nhược Thủy đột nhiên cười khẽ ra tiếng, xoa xoa tóc tiểu nha đầu: "Là dì không tốt, không nên sáng sớm đã mang cháu ra ngoài tản bộ. Đã quên cháu vẫn là trẻ nhỏ mà thôi."
An Nhược Thủy đích xác đã quên mất điểm này, không chỉ vì Tiểu Hi ngoan ngoãn như đứa bé đã lớn, càng bởi vì nàng chưa từng tiếp xúc qua mấy đứa trẻ như vậy, nên cũng không biết làm thế nào chăm sóc bọn chúng.
"Được rồi, nhanh một chút tới rửa tay ăn cơm." Lạc Huyền Ca thấy Tiểu Hi không sao, liền bắt đầu thúc giục.
Vẫn là tách riêng đồ ăn của Tiểu Hi như cũ, tuy rằng trên kênh trực tiếp có rất nhiều khán giả bày tỏ không hiểu, nhưng cũng có người qua đường hỗ trợ giải thích, nói cho mọi người Lạc Huyền Ca đây là vì chăm sóc đứa trẻ nên phối hợp thêm bữa sáng dinh dưỡng.
Chờ giải thích rõ, tiếng nghi ngờ Lạc Huyền Ca trên kênh trực tiếp liền ít đi rất nhiều.
Ba người cũng không có thói quen tám chuyện trong thời gian dùng cơm nên bữa cơm này ăn rất trầm mặc, bất quá khán giả kênh livestream lại xem đến đói bụng. Đủ các loại nghi vấn Lạc Huyền Ca có thể mở nhà hàng hay không.
Thậm chí không ít người còn chạy tới Weibo của Hứa Tụ đánh tiếng, khiến cho Hứa Tụ vừa dậy đã vẻ mặt ngây ngẩn.
Dùng bữa sáng xong, An Nhược Thủy một lần nữa giành việc rửa chén, Lạc Huyền Ca lại trước sau như một tranh luận với nàng.
Bất quá hôm nay quả thực An Nhược Thủy chiến thắng, bởi vì Tiểu Hi chạy tới hỏi An Nhược Thủy: "Dì cũng không biết rửa chén sao? Để Tiểu Hi dạy dì được không?"
Cuối cùng Lạc Huyền Ca đành thỏa hiệp rời khỏi phòng bếp, chuẩn bị thu dọn đồ dùng, buổi sáng tiếp tục ra ngoài khắc hoa quả, kiếm lấy lượng lớn tiền vàng, như vậy về sau ở trong tiết mục sẽ không cần lo lắng nữa.
Nhưng lúc Lạc Giáo Chủ đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghe được phòng bếp truyền tới một tiếng rơi vỡ thanh thúy. Không khỏi cong cong khóe môi, làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục thu dọn đồ dùng.
Bởi vì cô sợ hiện tại chạy tới, An Nhược Thủy sẽ càng thêm xấu hổ.
Chờ An Nhược Thủy cùng Tiểu Hi từ phòng bếp ra ngoài, Lạc Huyền Ca đeo túi lên lưng: "Em tới quầy hoa quả. Hai người ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều không quá nắng thì mới ra ngoài dạo. Giữa trưa, có thể em sẽ trở lại, nếu em không về, hai người ra bên ngoài ăn chút đi." Lạc Huyền Ca giao phó xong liền chuẩn bị rời khỏi.
An Nhược Thủy đột nhiên ngăn lại: "Chị......"
"Hả?" Lạc Huyền Ca khó hiểu nhìn nàng.
An Nhược Thủy hơi hơi hé miệng lại trước sau không nói thành lời, cuối cùng mới lên tiếng: "Đừng để quá mệt, thời tiết quá nóng liền về nhà đi. Tiền vàng không cần quá nhiều, thật sự không cần quá nhiều."
Tuy An Nhược Thủy không có năng lực ăn trộm tiền vàng người khác như Cố Tầm Tuyết, nhưng nàng có thể trực tiếp dùng vô hạn thọ mệnh trao đổi với hệ thống,