Lạc Huyền Ca trong nháy mắt sửng sốt, tiếp đó chớp đôi mắt nhìn An Nhược Thủy: "Ừm."
Thập phần thành khẩn trả lời, lại làm An Nhược Thủy thầm cả kinh.
"Sao em làm được?" Lúc đó tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm các nàng, chính là ai cũng không phát hiện dù chỉ một chút.
Lạc Huyền Ca không biết nên giải thích thế nào, cũng không dám giải thích. Hiện tại bộ dáng An Nhược Thủy ép hỏi mình thật sự là quá dọa người, Lạc Huyền Ca cảm thấy nếu An Nhược Thủy biết mình tàn bạo, có lẽ sẽ trách cứ, thậm chí sẽ bởi vì sợ hãi mà rời xa.
An Nhược Thủy đợi một hồi, không chờ đối phương trả lời đã vươn tay nhéo tai Lạc Huyền Ca, nằm ở trên thân thể người kia nhẹ giọng hỏi: "Không muốn nói sao?"
"Không phải không muốn nói, là em sợ chị không tiếp thu nổi." Lạc Giáo Chủ trầm tư một hồi, cuối cùng quyết định thành thật trả lời: "Em chỉ dùng nội lực làm tay cổ tay nàng cảm thấy một trận đau đớn."
Nói xong, Lạc Huyền Ca liền ngậm miệng, còn loại chuyện di chứng sau này, hẳn là có thể giấu diếm.
Không ngờ An Nhược Thủy nghe vậy, hết sức thất vọng nói: "À, chỉ đau một hồi thôi sao, thật đúng là quá tiện nghi nữ nhân kia."
"......?" Lạc Giáo Chủ không thể tưởng tượng nhìn nàng, nhưng giờ phút này An Nhược Thủy lại nằm xuống chuẩn bị ngủ: "Được rồi, chị không sao, ngủ sớm một chút."
"Ừm." Lạc Giáo Chủ nghe giọng điệu An Nhược Thủy không đúng lắm, bỗng cảm thấy vừa rồi mình không nên giấu diếm mới phải.
"Kỳ thật......" Lạc Huyền Ca hơi hơi hé miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, thủ pháp của mình quá tàn bạo, vẫn là đừng nên nói, chỉ sợ phu nhân học hư giống mình.
"Hả? Kỳ thật cái gì?" An Nhược Thủy mơ mơ màng màng nghe được Lạc Huyền Ca nói hai chữ, nội dung phía sau cũng không biết là nàng không nghe rõ, hay là Lạc Huyền Ca căn bản chưa nói.
Lạc Giáo Chủ hoảng loạn nói: "Không có gì, kỳ thật em muốn ôm chị ngủ."
Rất nhanh liền ôm mỹ nhân vào ngực, Lạc Giáo Chủ treo lên mỉm cười ngọt ngào, tiến vào trong mộng.
Ngày hôm sau Lạc Huyền Ca dậy sớm, phát hiện bảng xếp hạng trên vòng tay chỉ còn lại hơn tám mươi người.
Hơn nữa tiền vàng mỗi người đều bị khấu trừ một lượng lớn, Lạc Huyền Ca đang nghi hoặc, hệ thống đột nhiên phát tới tin tức.
Hệ thống: Tối hôm qua đột phát ngoài ý muốn, tất cả tuyển thủ bị khấu trừ từ năm chục ngàn tới một trăm ngàn dùng làm tiền mua mạng.
Lạc Huyền Ca cười cười, không nghĩ tới hệ thống này thật biết sinh sự, lại còn có tiền mua mạng.
Buổi sáng cùng đám người Bạch Liễu tập hợp xong, Giang Ý Hàm cũng rất nhanh về đội.
Mắt nàng nhìn hồng hồng, trạng thái tinh thần rất kém cỏi, bất quá ngại vì vẫn đang phát sóng trực tiếp, cho nên đám người An Nhược Thủy cũng không tiện hỏi nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh hệ thống phát thông báo mới, tất cả mọi người rời khỏi mộng cảnh, trở lại đảo nhỏ tiến hành thi đấu Minh Chủ Võ Lâm.
Ngay lúc mọi người trố mắt nhìn nhau, Lạc Huyền Ca dẫn đầu hỏi: "Lần này tới đó như thế nào? Vẫn là phải bịt mắt?"
Hệ thống: Bản đồ đã gửi, hy vọng các vị tuyển thủ dựa vào nỗ lực bản thân, nội trong hai ngày một đêm mau chóng chạy tới.
Mạnh Tiểu Manh nhìn nhắc nhở cụ thể trên vòng tay: "Vậy là muốn chúng ta tự mình đến đó, nói cách khác, phải tự sắp xếp phương tiện di chuyển?"
"Để tôi gọi điện cho quản gia một chút." Từ Gia vừa nói vừa đi tìm di động, lại nghĩ đến điện thoại cùng hành lý đều bị tổ tiết mục tịch thu rồi.
Khuôn mặt nàng tràn ngập xấu hổ, lên tiếng: "Chúng ta giống như còn không thể liên lạc cùng bên ngoài."
"Đã nói cần dựa vào nỗ lực của bản thân mình, cô gọi quản gia là muốn khoe giàu với chúng tôi sao?" Giang Ý Hàm hôm nay nói chuyện rất châm chọc, bất quá Từ Gia đã quen, nhìn Giang Ý Hàm trạng thái tinh thần cực kém, nàng ngoài ý muốn cũng không trả đũa.
Lại tiến lên một bước, ôm bả vai Giang Ý Hàm, cười rất sung sướng: "Chính là khoe giàu! Thế nào, tiểu mỹ nhân có hứng thú đi theo tôi không? Gả vào hào môn, từ đây vô ưu vô sầu."
"Ai ya, được. Đại gia, cầu bao dưỡng." Thật ra Giang Ý Hàm cũng ý thức được mình nói chuyện giọng điệu không đúng, cũng biết lời vừa rồi rất khó nghe, cho nên hiện giờ thuận theo sườn núi, cho mình và Từ Gia một cái bậc thang.
Từ Gia hết sức kinh ngạc nhìn về phía Giang Ý Hàm, tiếp đó khẽ cười ôm chặt nàng, xem ra đã khôi phục tốt.
Khán giả kênh trực tiếp cũng vì loại 'tình tỷ muội ' này mà cảm động, không ít người liên tục bình luận 'ở bên nhau'.
"Được rồi, lần đầu tiên chúng ta tới đảo nhỏ, có xe có thuyền có máy bay. Chúng ta phải mau chuẩn bị. Ít nhất bây giờ, tiền vàng trên người chúng ta không có tác dụng."
Câu này của Lạc Huyền Ca liền nhắc nhở mọi người, đều ở trong tiết mục đã lâu, thiếu chút nữa quên mất tiền vàng cũng không phải tiền tệ chân chính, sau một hồi đỡ trán che mặt, tất cả mọi người về nhà thu dọn hành lý.
Lần nữa tập hợp đã là hơn mười một giờ trưa, Lạc Huyền Ca nhìn thời gian rồi hỏi: "Dùng bữa trước hay là đi kiếm tiền?"
"Ăn cơm trước đi. Tôi đói bụng." Mạnh Tiểu Manh yếu ớt giơ tay.
Cố Tầm Tuyết lập tức gật đầu đồng ý: "Ăn cơm trước, vừa vặn bàn kỹ một chút nội dung kế hoạch."
"Đồng tình." An Nhược Thủy phụ họa, Lạc Giáo Chủ lập tức đáp ứng: "Được, chúng ta tổ đội 2-2 tới nhà ăn gần đây dùng bữa."
Xung quanh vẫn là địa bàn tổ tiết mục, vì vậy nơi này sử dụng tiền là tiền vàng trong trò chơi, các nàng cũng định ăn no trước mới rời đi, tránh cho phải vừa kiếm lộ phí đồng thời còn phải đi kiếm bữa trưa.
Chờ tám người đều ăn no, kế hoạch cụ thể chi tiết cũng được hoàn thành.
Vẫn là giống như lúc trước, tiến hành chia tổ 2-2, như vậy sẽ không đến mức vì thiếu lộ phí mà thành viên bị loại, mỗi người đều bảo đảm tốt cho bản thân cùng cộng sự, rồi lại