Lạc Giáo Chủ ủy khuất không dám nhiều lời, bởi vì sợ nói một câu sai một câu, chỉ chốc lát An Nhược Thủy đã dùng xong bữa sáng.
"Chị vào toilet một chút." An Nhược Thủy cảm giác được thân thể biến hóa, ném xuống những lời này liền rời đi.
Lúc trở về, biểu tình trên mặt nàng rất vô lực, bất quá lại không vô duyên vô cớ tức giận như lúc trước.
Lạc Giáo Chủ thật cẩn thận dò hỏi: "Sao vậy?"
"Tới nguyệt sự." An Nhược Thủy vô cùng áy náy nhìn về phía Lạc Huyền Ca, vừa rồi vô cớ gây sự phát hỏa với người này, hiện tại đối phương vẫn quan tâm mình như cũ, trong lòng An Nhược Thủy xẹt qua một dòng nước ấm, lửa giận trong lòng cũng toàn bộ tiêu tan.
Lạc Giáo Chủ đột nhiên ngây ngẩn cả người, chẳng trách An Nhược Thủy vừa rồi phát giận không hề báo trước, thì ra là thế a.
Vậy về sau có phải mỗi tháng, mình đều phải có mấy ngày trôi qua không tốt như vậy?
Lạc Giáo Chủ ủy khuất bĩu môi, buông xuống phần điểm tâm của mình: "Để em nấu cho chị một chút canh. Chờ em trở lại."
"......" An Nhược Thủy nhìn bóng dáng Lạc Huyền Ca rời khỏi, vì cái gì lại cảm thấy người kia đi rất vội vàng, có cảm giác tựa như chạy trối chết.
Lạc Giáo Chủ chính là muốn ở thời điểm An Nhược Thủy đang tức giận bùng phát thoát đi một hồi, cô sợ mình vô cớ bị liên lụy, lại vô tội bị một trận giáo huấn không thể giải thích.
Sau khi tỉ mỉ chuẩn bị canh bổ cho nàng, Lạc Giáo Chủ hết sức cẩn thận đưa tới.
"Chị uống đi." Trong trí nhớ, Lạc Giáo Chủ chỉ từng vì Tuyên Dương nấu loại canh bổ này, sau đó Tuyên Dương hồi cung, cung nữ ma ma nhiều không đếm xuể, dĩ nhiên sẽ không thiếu người nấu cho nàng.
Cũng là từ đó về sau, Lạc Giáo Chủ không nấu cho Tuyên Dương lần nào nữa.
Chỉ là Lạc Huyền Ca không biết, từ đó về sau Tuyên Dương cũng không còn uống qua loại canh bổ này, bởi vì hương vị không đúng, người nấu không đúng.
"Đỡ hơn chút nào không?" Lạc Giáo Chủ hỏi han ân cần, tuy biết có nội lực của mình giúp nàng hộ thể, nhưng vẫn nhịn không được muốn quan tâm.
An Nhược Thủy gật đầu, hơn nữa còn liếm mép: "Canh uống rất ngon."
"Hì hì, phương pháp này là Thánh Nữ dạy em. Rất hiệu quả." Lạc Giáo Chủ vui mừng hết sức, cũng may năm đó mình học được.
An Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, nhìn thẳng Lạc Huyền Ca hỏi: "Nói đi, lúc trước em đều nấu canh này cho ai?"
"Ơ?" Lạc Giáo Chủ ngẩn người, không rõ đối phương vì cái gì bỗng nhiên nghi vấn.
Lạc Huyền Ca nghĩ một chút vẫn là quyết định thành thật trả lời, dù sao ở thời khắc mấu chốt này, hầu hạ không tốt sẽ vô duyên vô cớ chịu một trận trách tội.
"Tuyên Dương! Nàng tới nguyệt sự cũng sẽ rất đau, em đặc biệt tìm Thánh Nữ học."
An Nhược Thủy không còn lời nào để nói, hầu hạ công chúa —— không một sơ hở. Thời đại đó mọi người đều phải phục vụ cho hoàng tộc.
Kỳ thực An Nhược Thủy biết rõ bản tính Lạc Huyền Ca, chuyện người này không muốn làm, đừng nói là công chúa, hoàng đế đều không làm gì được.
An Nhược Thủy chỉ là không muốn để Lạc Huyền Ca nhớ lại đoạn ký ức thương tâm kiếp trước.
Dù gì Tiểu Lạc cũng từng nói, kiếp trước chết ở trên tay công chúa Tuyên Dương.
Lạc Huyền Ca đối với chuyện kiếp trước không nói là đã tiêu tan, nhưng ít ra hiện tại không còn cảm giác hoảng hốt lúc ban đầu nữa.
Ở bên cạnh An Nhược Thủy, bản thân dần dần tìm được nơi trở về, nếu hiện tại quay lại kiếp trước, cho dù ở đó có giang hồ ân cừu khoái ý, cô cũng không muốn trở về nữa.
Bởi vì nơi đó có toàn bộ mọi thứ của mình, duy chỉ không có người mình yêu nhất.
"Nếu một ngày, em có thể trở lại kiếp trước, em sẽ lựa chọn ra sao?" An Nhược Thủy thật muốn hỏi một chút, dù gì nếu ngày nào đó nàng đột nhiên rời khỏi quê nhà, đến một địa phương hoàn toàn xa lạ, nàng không chắc mình có thể thản nhiên lưu lại hay không. Nếu có cơ hội trở về cố hương, nàng có thể sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Lạc Huyền Ca không chút nghĩ ngợi, buột miệng thốt lên: "Hoặc là ở lại, hoặc là đưa chị cùng đi. Nếu chỉ có một mình em trở về, vậy em sẽ chết một lần nữa, như vậy em sẽ có một nửa cơ hội trở về bên cạnh chị."
Nếu nói không chút cảm động là không thể nào, An Nhược Thủy cảm giác được Lạc Huyền Ca ở thế giới này cũng không thực sự vui vẻ, ít nhất ràng buộc càng ngày càng nhiều, rõ ràng là vua sư tử lại bước lầm vào vườn thú. Tiểu Lạc rõ ràng có thể nhe răng nanh xử lý sạch sẽ những người khinh nhục mình, mà hiện tại lại chỉ có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ giáo huấn đối phương.
Thậm chí có kẻ muốn đòi mạng, Tiểu Lạc lại bởi vì đủ loại trói buộc, chỉ có thể buông tha những người đó.
Bất quá, những thứ này chỉ là lý giải cá nhân của An Nhược Thủy.
Lạc Giáo Chủ cho rằng, người ức hiếp mình, chỉ cần bản thân muốn thì tùy thời tùy chỗ đều có thể dọn dẹp sạch sẽ.
Chuyện 'thần không biết quỷ không hay' cũng dễ dàng làm được, chẳng qua khoảng thời gian này mình không rảnh mà thôi.
"Được rồi, chúng ta nên ra ngoài cùng mọi người tập hợp." An Nhược Thủy cũng đã đỡ hơn nhiều, dù gì kể từ lần rơi xuống nước đó về sau, nàng tới nguyệt sự liền không còn đau nữa.
Thời điểm mọi người tập hợp, thật không biết còn có thể thương nghị cái gì.
"Hôm nay thời tiết rất mát mẻ, chúng ta dạo quanh đảo nhìn xem đi. Dù sao cũng là khu di lịch của An Thị, chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy đến, không chơi một ngày thật có lỗi với chặng đường hôm qua." Giang Ý Hàm đề nghị, nàng thật sự muốn ở trên đảo đi dạo một vòng thay đổi tâm trạng, dù sao từ miệng Tiểu Hi biết được chuyện mẹ