"Cô nghỉ ngơi cho khỏe. Không phải giờ làm việc, khả năng tôi tìm cô không lớn. Đừng tắt điện thoại là được, dù sao cũng không thể loại trừ tình huống đặc biệt." An Nhược Thủy nói với nàng.
Lý Điềm cười hì hì gật đầu: "Tuân lệnh! Bảo đảm mở máy 24/24."
Bất kể là đi làm hay tan sở, chỉ cần Lý Điềm vẫn còn là trợ lý của An Nhược Thủy, nàng đều sẽ vì nghệ sĩ nhà mình phụ trách tới cùng, điện thoại di động đương nhiên sẽ không tắt máy.
Huống chi, ngày mai Hứa Tụ cũng muốn đi xem mắt, nàng càng không thể tắt di động.
Ngộ nhỡ Hứa Tụ đột nhiên gọi điện thoại cho mình, muốn cùng mình bỏ trốn làm sao bây giờ?
Ba người đơn giản trò chuyện, rất mau đề tài lại xả tới trên người Lạc Huyền Ca. Lý Điềm sợ ngày mai bản thân thật sự cùng Hứa Tụ chạy trốn, Lạc Huyền Ca lại biến thành nghệ sĩ bé nhỏ đáng thương không ai dẫn dắt.
Tuy nói hiện tại dựa lưng vào An Nhược Thủy và An Thị, nhưng Lý Điềm vẫn rất không yên tâm đứa nhỏ đặc biệt lắm chuyện phiền phức này.
"Tiểu Lạc, hiện tại cũng đã tham gia xong show thực tế, về sau có tính toán gì?"
"Đại ca nói đã sắp xếp cho tôi một bộ phim không tệ, đóng vai Giáo Chủ Ma Giáo. Tôi cảm thấy mình có thể." Diễn đúng bản sắc, nhất định có thể được.
Lý Điềm nhíu mày một cái: "Nhân vật phản diện sao."
Từ lúc Lạc Huyền Ca xuất đạo, diễn không nhiều nhưng ít nhất đều là vai chính diện, đột nhiên đóng một nhân vật phản diện, fan hâm mộ cùng người xem không tiếp thụ nổi làm sao bây giờ?
Lạc Huyền Ca còn chưa giải thích, An Nhược Thủy liền chen vào: "Giống với 'Phong Thanh' lúc trước, là tiểu nhân vật giang hồ, từng bước bị ép trở thành thủ lĩnh Ma Giáo. Vẫn là nữ chính, không phải nhân vật phản diện."
"À, như vậy ngược lại có khả năng. Thể loại phim nữ chính hắc hóa ở giai đoạn về sau, hiện tại rất được chào đón." Lý Điềm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đã biết Lạc Huyền Ca có ý phát triển trên con đường đóng phim, nàng liền yên tâm rồi.
Như vậy nàng cũng có thể an lòng dẫn theo Hứa Tụ bỏ trốn.
Rất nhanh, An Tuấn Phong đầu đầy mồ hôi đã trở lại.
Nhìn ba người trong phòng khách, hắn đổ vào miệng từng ngụm nước lạnh, ngữ khí hoảng hốt: "Ông nội Linh Linh đã rơi vào hôn mê, bất quá cũng may đã gặp anh rồi, lão nhân gia cũng coi như hoàn thành tâm nguyện."
"Nhìn anh làm gì?" An Tuấn Phong cảm thấy ánh mắt muội muội rất kỳ lạ, nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ muốn nhìn thấu anh trai này.
An Nhược Thủy hơi nhướng mày: "Đã gọi Linh Linh rồi, đại ca...... Khi nào dẫn chị dâu về nhà vậy?"
"Đem nàng về thì chuyện em với Tiểu Lạc giải thích ra sao?" An Tuấn Phong nhíu mày, cảm thấy rất khó xử.
An Nhược Thủy cười khẽ: "Có gì đâu, cũng không thể cả đời không cho chị dâu vào nhà, phải chứ. Hơn nữa, em cùng Tiểu Lạc có nhà riêng, không thể bởi vì chúng em, làm chậm trễ anh và chị dâu được."
Lý Điềm cũng hứng thú bừng bừng nói một câu: "An tổng, lúc nào để cho phu nhân dạo một vòng quanh công ty đi. Giống như trong tiểu thuyết vậy, ai cũng không biết thân phận nàng, sau đó ở công ty dạo một vòng, rồi anh lại dẫn người đi. A... Nghĩ thôi cũng thấy thú vị."
"Tôi nói này trợ lý Lý! Ngày thường cô đều xem cái gì a?" An Tuấn Phong bị Lý Điềm chọc cười, thật biết nghĩ, loại tình tiết này cũng có thể đặt trên người hắn?
Lý Điềm mím môi, rất nhanh cười nói: "Anh đều đã kéo người qua đường kết hôn chớp nhoáng rồi, chuyện này so với motip 'bá đạo tổng tài yêu em' mà tôi từng đọc còn Mary Sue hơn nhiều lắm! Quen biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh khiến cho ta cảm thấy, anh thật sự là tổng tài bá đạo, mà không phải là đại ca ấm áp nhà bên. A ha ha."
"Tháng sau khấu trừ tiền thưởng!"
An Tuấn Phong nhẹ nhàng nói một câu, làm Lý Điềm rốt cuộc cười không nổi nữa: "An tổng! Hôm nay đại hỉ, anh không thể như vậy a!"
"Hừ!" An Tuấn Phong nhướng mày cười tà mị: "Sao? Bây giờ mới cảm giác được tôi thật sự là bá đạo tổng tài?"
"......" Nói nhiều ắt có sai, nói nhiều ắt có sai!
Lý Điềm yên lặng nhắc nhở đôi câu, không bao giờ tái phạm.
An Nhược Thủy nhìn đại ca cùng Lý Điềm hỗ động, nàng cũng không khỏi bật cười, rất nhanh bác Lưu đến gọi bọn họ qua dùng cơm.
"Từ đại thiếu sao còn chưa tới? Chẳng lẽ là có chuyện gì trì hoãn?" Bác Lưu không nhìn thấy người, không nhịn được bắt đầu lẩm bẩm.
An Nhược Thủy cười lạnh, Từ Hạo không tới, e là bởi vội vàng điều tra hôn sự của đại ca.
Bất quá dựa thủ đoạn của Từ Hạo, chuyện này cũng không lừa được hắn, dù đại ca đã đích thân an bài mà chuyện nàng cùng Lạc Huyền Ca ẩn hôn còn bị hắn tra ra được. Cũng may khi đó Lý Điềm điều tra kịp thời, không để đám người kia tiếp tục đồn thổi, nếu không nàng cùng Lạc Huyền Ca đột nhiên bại lộ, hình tượng cả hai trong lòng công chúng sẽ giảm bớt rất nhiều, nói không chừng sẽ còn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến An Thị.
Cũng là từ thời điểm đó, An Nhược Thủy càng thêm kiên định sớm ngày công khai.
"Từ Hạo?" Ánh mắt An Tuấn Phong khẽ biến: "Hắn bảo hôm nay muốn tới đây?"
"Đúng vậy, bất quá hắn xem bài đăng của em rồi. Phỏng chừng không còn tâm tư mà đến." An Nhược Thủy vừa nói vừa thay Lạc Huyền Ca gắp đồ ăn.
Giờ phút này Lạc Giáo Chủ chỉ cần vùi đầu ăn nhiều là được, dù sao An Nhược Thủy cùng An Tuấn Phong đàm luận Từ Hạo, bản thân không quen lắm, cũng không biết hai huynh muội này vì cái gì đột nhiên đổi sắc mặt.
Bất quá cảm giác, mình có thể tìm một cơ hội đến nhà Từ Hạo tìm hắn nói chuyện tâm tình, dù sao người này luôn có khả năng nhiễu loạn tâm trạng An Nhược Thủy, Lạc Giáo Chủ cảm thấy đã đến lúc người nọ không nên tồn tại nữa.
"A, hắn mà dám. Được rồi... Hôm nay anh sinh nhật, không đề cập tới mấy thứ này, trợ lý Lý ăn nhiều một chút." An Tuấn Phong trước sau như một khuyên nhủ Lý Điềm ăn thêm.
Mà hôm nay Lý Điềm bị trừ tiền thưởng, phẫn hận cầm đũa đâm đâm chén: "An tổng, ngài hiện tại đều đã là nhân sĩ kết hôn. Tiếp tục nói chuyện với tôi mờ ám như vậy, sẽ khiến người khác hiểu lầm. Đến lúc đó tôi cũng mặc kệ a."
"......" An Tuấn Phong nhìn ra vẻ mặt nàng tràn ngập chấp nhất với tiền thưởng, bật cười: "Ăn cơm đi. Tiền thưởng không trừ, mặc dù tôi đã kết hôn nhưng vẫn là đại ca nhà bên của cô."
"A..." Lý Điềm hưng phấn muốn ôm An Tuấn Phong, với một kẻ mê tiền mà nói, tiền thưởng bị trừ đột nhiên trở lại, đây là chuyện hưng phấn cỡ nào a.
Giống như nữ thần gả cho người khác, đột nhiên ly dị nhào về phía mình ôm ấp. A ha ha...
Lý Điềm lắc đầu một cái: Aish,