"Lý Điềm?" Ngay lúc Hứa Tụ nhìn đến Lý Điềm, hoàn toàn phải chấn kinh. Phản ứng đầu tiên của nàng là làm sao lại đụng mặt đối phương ở chỗ này, Lý Điềm là đến tìm nàng hay đây cũng là địa điểm Lý Điềm xem mắt?
Lý Điềm cũng ngây ngẩn hồi lâu, sau đó kịp phản ứng lấy ra chứng minh thư sổ hộ khẩu đưa tới trước mặt Hứa Tụ: "Lãnh chứng không?"
"Cô......" Hứa Tụ hơi hơi hé miệng nói không nên lời, nhưng lại đột nhiên đỏ bừng hốc mắt: "Hôm nay, bất kể là ai tới hẹn hò, cô đều sẽ lấy ra mấy thứ này sao?"
Hứa Tụ nhịn không được muốn đứng lên hắt nước vào mặt đối phương, nếu đây là sự thật, vậy bảy năm kiên trì của nàng có ý nghĩa gì chứ?
Lý Điềm đột nhiên trầm mặc làm tâm tình Hứa Tụ càng thêm bất ổn.
"Hôm nay bất kể là ai tới xem mắt, tôi đều sẽ nói cho nàng biết: Xin lỗi, tôi đã có người trong lòng rồi." Lý Điềm chua xót cười: "Tôi cho rằng nếu nói mình phải đi xem mắt, cô sẽ có chút phản ứng, không ngờ...... Cô vậy mà cũng muốn đi."
Hứa Tụ ngẩn người: "Có ý gì?"
"Ngốc sao?! Tôi nói tôi thích cô! Thích cô, cô đã hiểu chưa?! Bảy năm, tôi thích cô bảy năm rồi. Trước kia tôi hai bàn tay trắng không xứng với cô, hiện tại tôi cái gì cũng có, lại mất đi một phần dũng khí dám nói chuyện ái tình." Lý Điềm đột nhiên mỉm cười, tựa như đã trở nên bình tĩnh hơn, dù sao nàng cũng đã thấy Hứa Tụ yên lặng lấy chứng minh thư cùng nàng đặt ở một chỗ.
"Tôi yêu em. Tôi đã tích lũy đủ hết thảy, bao gồm cả dũng khí bảy năm tích lũy." Lý Điềm khẽ nắm tay thành quyền, lúc nói chuyện hoàn toàn không còn bộ dáng giỏi giang khôn khéo ngày hôm qua, ngữ khí hiện tại đều run rẩy: "Vì vậy...... ở bên cạnh tôi có được không? Tôi không cam lòng chỉ cùng em làm đồng nghiệp cả đời, em có thể dành cho tôi một vị trí trong sổ hộ khẩu của em hay không? Chỉ cần vài đồng tiền vô cùng tiện ích, tôi đã sớm tích đủ rồi."
Trong ví Lý Điềm vĩnh viễn đặt một khoản tiền giấy ai cũng nhìn không hiểu, dù sao thời đại này ra cửa quẹt thẻ đã là chuyện thường ngày, nàng mang tiền mặt ngược lại khiến người ta rất hoang mang.
"Đây là khoản tiền lương đầu tiên của tôi, khi đó tôi tỏ tình với em, em nói không gả cho quỷ nghèo, nên tôi tiết kiệm cho tới bây giờ." Lý Điềm rất tức giận nhưng cũng rất cảm kích, nếu khi ấy Hứa Tụ không nói câu nói kia, nàng sợ rằng cả đời đều sẽ là người đại diện quèn cầm tiền lương chết đói.
Tuyệt đối sẽ không trở thành người đại diện kim bài trong nghề, cũng sẽ không ở thời điểm tuột dốc đi gây dựng sự nghiệp, lại càng không có thành tựu như bây giờ. Tuy nói kém hơn An tổng sản nghiệp to lớn, nhưng tự thân nàng cũng xem như bước vào được hào môn. Nếu không showbiz này lớn như vậy, một trợ lý quèn như nàng chỉ dựa vào giao thiệp năm đó, làm sao có thể thuận lợi công tác.
Chỉ tiếc mấy năm trước An Tuấn Phong quá xảo trá, luôn bắt ép nàng làm người đại diện, nếu không nàng hiện tại cũng là kiêu hùng trên thương trường a.
Dĩ nhiên, phía trước có An Tuấn Phong chặn cửa, sau lại còn vô số con ông cháu cha phấn đấu, con đường gây dựng sự nghiệp của Lý Điềm kỳ thực khó khăn hơn nàng tưởng tượng nhiều. Đi được xa như bây giờ, trừ nàng tự thân cố gắng, còn có An Tuấn Phong ngầm hỗ trợ. Nếu không thương trường tỉnh S cạnh tranh kịch liệt như vậy, mà sau khi Lý Điềm làm trợ lý, nàng còn đẩy toàn bộ chuyện công ty cho cấp dưới. Nếu không phải An Tuấn Phong âm thầm nâng đỡ, Lý Điềm sợ là dù có đi rất nhiều đường vòng cũng không đạt tới thành tựu hiện nay.
Hứa Tụ trừng mắt liếc nàng một cái: "Em nói chị là quỷ nghèo lúc nào?"
"Em, em rõ ràng......" Lý Điềm ngây ngẩn, đúng rồi...... Năm đó cũng không phải Hứa Tụ chính miệng nói với nàng, vỗ ót một cái thầm mắng mình thật ngốc, làm sao lại tin lời người nọ nói bậy, nếu không cũng sẽ không cứng rắn bỏ lỡ bảy năm.
"Hắc hắc, được rồi. Chuyện đã qua chúng ta không đề cập nữa, nếu hôm nay đối tượng xem mắt của em là tôi, có phải cũng nên thực hiện hứa hẹn? Đi lãnh chứng, thế nào? Để tôi thể nghiệm một chút cảm giác nhà giàu kết hôn chớp nhoáng."
Hứa Tụ vốn muốn trêu chọc nàng, lại thấy đáy mắt Lý Điềm ngập tràn mong đợi cùng khẩn trương, nàng không chút do dự gật đầu một cái: "Đi thôi."
Bảy năm trước quốc nội còn chưa hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, khi đó come out xong khả năng là sự nghiệp đổ vỡ, người thân lạnh nhạt.
Nhưng bảy năm sau, con cái của một bộ phận người đồng giới đều đã biết đi mua xì dầu, cũng không còn ai đề xuất phản đối nữa, dù sao bất kể là ai cũng không có quyền chỉ trích tình cảm của một người khác dù chỉ nửa phần.
Tốc độ lãnh chứng của hai người so với An Tuấn Phong không chậm hơn bao nhiêu, hoàn tất thủ tục ra ngoài, Lý Điềm đứng ở cửa cục dân chính kích động đến sắp nói không nên lời.
Hứa Tụ nhịn không được cười nói: "Sao vậy?"
"Tôi, tôi...... Em nhéo một cái đi. Tôi sợ tôi đang sống trong mộng." Thanh âm Lý Điềm run rẩy hết sức, chọc cho Hứa Tụ cười liên tục.
Hứa Tụ cũng không nhéo Lý Điềm, ngược lại nắm lấy tay nàng: "Không nhéo chị, ngộ nhỡ đây là giấc mộng, chẳng phải hai người chúng ta đều sẽ tỉnh dậy sao. Cứ như vậy mộng cả đời đi."
"Được!" Lý Điềm kích động ngẫm nghĩ, đột nhiên dừng bước lấy ra điện thoại