Quả thật, sau khi nghe Khổng Nhiên giải thích, sắc mặt Hứa Tụ hòa hoãn, mỉm cười tiếp nhận hơn nữa còn cảm ơn nàng.
Mà Lạc Huyền Ca thì quét mắt nhìn thịt nướng, cực kỳ luyến tiếc liếm môi, thì ra không phải ngày nào cũng có thể ăn thịt a.
"Còn ngây ngốc làm gì. Mau ăn thôi, lát nữa còn đi gặp đạo diễn và các diễn viên tiền bối." Hứa Tụ thúc giục.
Lạc Huyền Ca nhận bộ phim này tương đối vội vàng, là An Tuấn Phong tạm thời sắp xếp bởi vậy cô cũng chưa gặp những diễn viên còn lại, ở đây cũng không có khuôn mặt nào quen thuộc, cho nên để có thể nhanh chóng hòa nhập vào 'đại gia đình' này, Hứa Tụ quyết định lát nữa đưa Lạc Huyền Ca đi chào hỏi những người kia.
Lạc Huyền Ca vừa ăn thịt nướng vừa nghe Hứa Tụ trò chuyện, rất nhanh đã ăn hết xiên thịt của mình, lại chằm chằm ngắm xâu thịt Hứa Tụ đang ăn dở.
Chậm rãi tới gần, nhỏ giọng nói: "Hứa tỷ, buổi tối ăn nhiều thịt sẽ không tốt cho dáng người."
"Đúng vậy. Cô cũng ý thức được điểm này? Thật là hiếm có." Hứa Tụ lạnh nhạt trào phúng, nhưng mà giây tiếp theo, Lạc Huyền Ca thần bí mỉm cười: "Lý Điềm nói nàng không thích nữ nhân 'đầy đặn' hơn nàng."
Lạc Huyền Ca cố ý ở hai chữ kia nhấn mạnh âm điệu, là người đều có thể biết, cô đang ám chỉ cái chữ béo.
Hứa Tụ ngẩn người, nhìn xâu thịt nướng trong tay, lập tức hiểu ra, dở khóc dở cười đem thịt nướng đưa tới: "Cho cô cho cô. Dù sao cũng chỉ có thể ăn một lần, cầm đi."
"Hắc hắc, cảm ơn Hứa tỷ." Lạc Huyền Ca tiếp nhận, thành thạo xử lý.
Khổng Nhiên thấy Lạc Huyền Ca ăn hết, giây tiếp theo liền nhanh chóng giải quyết xâu thịt trên tay mình. Nuốt chửng xong còn hàm hồ nói: "Ực ực~ tôi cũng hết, hết rồi. Ách...... No rồi."
Lạc Huyền Ca nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, trợ lý trước mặt khẳng định là của nhà người khác.
Hứa Tụ khẽ cười, đứng dậy nói với Lạc Huyền Ca: "Ăn cũng ăn rồi, cùng tôi đi chào hỏi tiền bối một chút."
"Ừm."
Kỳ thực lúc nói đến chính sự, Lạc Huyền Ca rất ngoan ngoãn dễ bảo, theo Hứa Tụ tới chỗ các diễn viên khác giới thiệu.
Nếu là trước kia nhất định phải đưa chút quà nhỏ, bất quá lần này tới khu vực núi lớn, mình chịu đưa thì người ta cũng không chịu nhận, dù sao trừ đồ dùng thiết yếu hàng ngày, tất cả đều không muốn căn phòng bé như bàn tay bị đồ vật vô dụng khác chiếm cứ.
Cũng không muốn mấy tháng sau lại cực khổ đem về, cho nên bây giờ tới bên cạnh mỗi người trò chuyện vài câu mới là an bài tốt nhất.
Rất nhanh, Lạc Huyền Ca theo Hứa Tụ đi đến gần một nữ diễn viên.
Già vị của người này ở trong giới rất lớn, không hiểu sao bất kể diễn cái gì cũng không hot nổi, nhưng lại chân chính là một diễn viên phái thực lực.
Rất có khả năng có chút quan hệ với nhan giá trị của nàng, xét cho cùng bất kể ở thời đại nào thế giới nào, không ít người đều là xem mặt quyết định hết thảy.
"Trương lão sư, xin chào xin chào." Hứa Tụ tiến lên bắt tay nàng, nữ diễn viên Trương lão sư này ước chừng bốn mươi tuổi, đối với nữ nghệ sĩ mà nói, ở tầm tuổi này sự nghiệp đã bắt đầu tụt dốc.
Mà nàng cũng không ngoại lệ, nhưng may mắn kịp thời nhận rõ giá thị trường của bản thân, thay đổi đường diễn.
Cho nên hiện giờ nhận diễn một ít nữ ba nữ bốn, mặc dù không bắt kịp tiểu hoa đán tuổi hai mươi, nhưng nàng ở bên trong đoàn phim cũng là sự tồn tại không cho phép khinh thường.
Trương Dĩ Vân bắt tay Hứa Tụ, lại mỉm cười: "Sao cô vẫn còn sống?"
"Đâu có, xem ngài nói kìa, không phải tôi vẫn luôn sống sao. Lần này dẫn người mới tới gặp một chút, dù gì cũng sắp khai máy, trước tới chào hỏi, miễn cho đến lúc đó làm ra chuyện rắc rối gì ảnh hưởng tiến độ đoàn phim."
Lạc Huyền Ca vẫn là lần đầu thấy Hứa Tụ đối với một diễn viên nhún nhường như vậy, dù sao ở trước mặt An Nhược Thủy, nàng cũng chưa từng biểu hiện đến mức này.
Dựa theo cách nói trong giới, thực lực tối thượng, An Nhược Thủy vô luận phương diện nào đều xem như là nữ nhân đứng trên đỉnh kim tự tháp. Nhưng Hứa Tụ đối nàng tựa hồ cũng chỉ cung kính bên ngoài, đối với vị tiền bối này mới bày ra tư thái hậu bối, đánh tâm nhãn kính ngưỡng cùng bội phục.
Bởi vậy thần sắc Lạc Huyền Ca cũng đổi lại chân thành cung kính nhất, Ma Giáo Giáo Chủ vẫn là có chút bản lĩnh nhìn người nói chuyện.
Giờ phút này tầm mắt Trương Dĩ Vân vừa vặn rơi vào người Lạc Huyền Ca, mà Lạc Huyền Ca lại vừa vặn là bộ dáng cung kính, khiến Trương Dĩ Vân khẳng định thái độ này là người mới khiêm nhường.
"Tôi đã xem qua cô diễn, nói thật, tiếp tục cố gắng một hồi, khả năng sẽ là một An Nhược Thủy tiếp theo. Người trẻ tuổi thật ưu tú, hảo hảo bồi dưỡng tiền đồ không thể hạn lượng."
Lạc Huyền Ca mỉm cười gật đầu: "Vãn bối nhất định cố gắng, tận hết chức trách làm xong bổn phận."
Sau đó chính là Hứa Tụ cùng Trương Dĩ Vân hàn huyên.
"Lần này cô chỉ dẫn dắt một vị nghệ sĩ kia?" Trương Dĩ Vân đột nhiên tò mò, thấy Hứa Tụ gật đầu, nàng vô cùng tiếc hận nói: "Cũng phải, một mình tinh lực có hạn. Chuyện mang nghệ sĩ này, thà thiếu không ẩu."
Lời này Hứa Tụ không cách nào tiếp, vị lão sư này vẫn độc miệng như trước kia.
"Cô với Lý Điềm hóa giải hiểu lầm rồi?"
Hứa Tụ ngẩn người một chút, rất nhanh liền biết Trương Dĩ Vân nói gì, nàng gật đầu cười: "Những chuyện đó đều đã qua, cũng không tồn tại hiểu lầm gì. Nghĩ thoáng rồi cũng bình thường trở lại."
"Kỳ thực, phần danh sách bảy năm trước, là cấp trên cho đổi. Mà ý kiến này là tôi đề xuất, dù sao lúc ấy cháu gái tôi cũng thuộc nhóm mười sáu người kia. Thời điểm phân công, nó vốn là ở dưới trướng cô, nhưng người nó thích..."
"Cho nên ngài vì để cháu gái có thể cùng người mình thích gần gũi nhau, mới đề xuất cho công ty phương án này. Kỳ thực mười sáu vị nghệ sĩ tẩy bài lại từ đầu là đương nhiên, bất quá khi ấy Lý Điềm nghĩ, tám sao nam so với tám sao nữ có tiền đồ hơn. Bởi vậy tự tiện làm chủ, xin dẫn dắt nhóm sao nữ kia trước thời hạn, phải không?"
Hứa Tụ vốn cho rằng bản thân đã bình thường trở lại, nhưng không ngờ thời điểm đề cập lần nữa, hốc mắt đột nhiên đỏ bừng, nếu quả thật chính là như vậy, có phải nàng đã trách lầm Lý Điềm suốt bảy năm?
"Phải."
"Đồ ngốc đó, nàng tại sao phải gạt tôi a." Hứa Tụ bỗng thương tiếc Lý Điềm, Lý Điềm nói nàng bảy năm trước đã thích mình, bị người trong lòng hiểu lầm suốt bảy năm nhưng trước sau vẫn không để lộ chân tướng dù một chữ, sao lại ngốc đến như vậy?
Lạc Huyền Ca thấy Hứa Tụ rơi lệ, hoang mang rối loạn sờ túi, kết quả phát hiện khăn giấy đều đã bị Khổng Nhiên lấy đi lau dầu mỡ trên tay.
Trương Dĩ Vân thấy động tác của Lạc Huyền Ca, nàng nhanh chóng moi khăn giấy đưa cho Hứa Tụ.
"Muốn oán, liền oán tôi đi, đứa trẻ kia đã phải chịu quá nhiều ủy khuất. Nàng không nói cho cô, là vì sợ cô biết rồi muốn