An Nhược Thủy lúc đến hơi mệt, chỉ là nơi này hoàn cảnh quá kém, nàng cũng không biết nên dừng lại nghỉ ngơi ở đâu.
Cố Tầm Tuyết xử lý xong chuyện lều vải của An Nhược Thủy, đi tới thấy đối phương còn đứng tại chỗ, nàng cười nói: "Sao vậy? Bắt đầu luyện đứng tấn kiểu diễn viên rồi?"
"......" An Nhược Thủy kỳ thực không phải băng sơn, nhưng cảm xúc tuôn trào lúc này, tuyệt đối có thể trong nháy mắt đóng băng ba thước.
Cố Tầm Tuyết vội vàng cười trêu ghẹo: "Được rồi được rồi, tôi giỡn thôi. Lều trại đã làm xong, tới đây một chút."
Đám người Lý Điềm cũng đều theo An Nhược Thủy qua đó, Cố Tầm Tuyết chỉ vào căn lều trại không có gì khác biệt với lều khác, giải thích: "Nếu như lều của cô độc nhất vô nhị, ngược lại không tốt cho cô. Tôi chọn loại bền chắc nhất dựng lên, như vậy sẽ an toàn hơn một chút. Xung quanh rắc bột đuổi côn trùng, trong lều cũng phun sương, vào ở rất an toàn. Bên cạnh có tôi cùng vị tiểu muội này trông chừng, buổi tối cô có thể yên tâm mà ngủ."
An Nhược Thủy khẽ gật đầu nói lời cảm ơn, Cố Tầm Tuyết khẽ cười: "Nhận tiền của người ta rồi, anh trai cô cho tôi không ít. Tôi chăm sóc em gái hắn cũng là nên làm."
Lý Điềm cũng gật đầu theo một cái, giám đốc thật sự rất coi trọng lần quay này, còn tăng cả tiền lương cho nàng.
Rất nhanh trời tối, nơi này không giống như Lạc Huyền Ca bên kia ngày đầu đã ăn thịt nướng, bọn họ tốp năm tốp ba quây quần một chỗ, có người vào phòng nhỏ cũ nát, có người cùng cộng sự quen thuộc vào lều trại.
An Nhược Thủy và nhóm đạo diễn ở gần đó tìm bãi đất trống tâm sự vài câu, đám người Cố Tầm Tuyết đi theo không xa không gần.
Thôn xóm ở cách mấy trăm mét, qua chút thời gian phải vào quay trong nhà thôn dân, kỳ thực lúc đầu các thôn dân không đồng ý, dù sao chuyện bọn họ muốn quay chụp, là thật sự từng phát sinh trong thôn này.
Bọn họ sợ bại lộ, cũng sợ chính quyền tới điều tra lần nữa, như vậy vợ con trong nhà có thể không giữ được, ra ngoài mua lại phải tốn không ít tiền.
Bất quá không chống đỡ được thù lao Giang Đạo đưa ra quá cao quá mê người, bọn họ trái lo phải nghĩ cuối cùng đáp ứng.
Dù sao đồng ý quay ở chỗ này, mỗi nhà mỗi hộ đều có thể được chia hơn mấy ngàn đồng tiền.
Số tiền này có thể cầm đi mua cả mấy nữ nhân, bọn họ cuối cùng đều đáp ứng.
"Được, hiện tại cứ quyết định như vậy. Thời gian không còn sớm, cô về nghỉ ngơi trước đi. Tôi tìm đám Tiểu Vương bàn lại chuyện đạo cụ." Giang Đạo nói qua với An Nhược Thủy liền xoay người rời đi, không hề giống những đạo diễn khác thường chờ nàng đi rồi mới bận rộn làm việc.
An Nhược Thủy đi đến cạnh Cố Tầm Tuyết: "Phiền các cô quá, phải đứng trong đống muỗi chờ tôi."
"Phiền gì chứ, kêu anh cô trả thêm tiền là được." Cố Tầm Tuyết cười nói, không phải nàng tham tiền, mà là nàng muốn bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình, một phân tiền đẻ ra hoa.
An Nhược Thủy gật đầu: "Chờ khi trở về, lại bảo đại ca đưa thêm."
......
Tới khuya hết thảy đều thật an tĩnh, duy chỉ có một đạo thân ảnh ở trong rừng cây đạp bước bay tới, rất nhanh dừng lại trước lều An Nhược Thủy.
Cố Tầm Tuyết đang chuẩn bị nằm xuống, theo bản năng cảm thấy bên ngoài có người, nhưng ra ngoài lều xem xét, cái gì cũng không phát hiện, cuối cùng tự giễu bản thân quá mức nhạy cảm, lại trở về lều.
Mà trong lều An Nhược Thủy, Lạc Huyền Ca ngồi ở bên cạnh nàng, An Nhược Thủy giờ phút này đã mơ mơ màng màng ngủ.
Lạc Giáo Chủ nhìn phu nhân đã lâu không gặp, thương nhớ mấy ngày qua vào giờ khắc này hết thảy đều bỏ xuống, cởi ra áo khoác lẳng lặng nằm bên cạnh nàng.
An Nhược Thủy ngủ đến mơ hồ, bỗng nhiên bị người ôm vào trong ngực, lại bởi vì ôm ấp quá mức quen thuộc, làm nàng ngủ đến càng thêm say sưa.
Lạc Huyền Ca cúi người hôn lên trán nàng, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."
Bên trong căn lều khác, Cố Tầm Tuyết đột nhiên mở mắt, ngay sau đó cười cười: Gia hỏa này, thật đúng là tới rồi a.
Bất quá cũng than thầm công lực Giáo Chủ Ma Giáo 800 năm trước, thời điểm nàng từng bị người đuổi giết, thời thời khắc khắc cảnh giác, động tĩnh trong vòng mấy mét đều rõ ràng.
Hiện tại Lạc Huyền Ca ở dưới mí mắt nàng chạy vào lều của An Nhược Thủy, nếu một tiếng 'Ngủ ngon' không phải cố ý tiết lộ cho bản thân nghe được, e rằng một đêm này trừ An Nhược Thủy ra, sẽ không ai biết có một tiểu tặc lén lút chạy vào.
Một đêm vô mộng, lại ngủ đến dị thường thơm ngọt.
Dậy sớm, An Nhược Thủy nhìn Lạc Huyền Ca nằm bên cạnh, nàng không khỏi gợi lên khóe môi lộ nụ cười ngọt ngào, từ trong lồng ngực kia chui ra, tựa hồ cũng không hài lòng Lạc Huyền Ca ngủ như vậy, giơ tay lên bóp mũi đối phương một cái, nhưng mà đối phương lại cứ như vậy nín thở ngủ mấy phút.
Bị dọa sợ An Nhược Thủy liền buông tay ra, ngay lúc nàng chuẩn bị lay gọi người bên cạnh tỉnh dậy, Lạc Huyền Ca đột nhiên mở mắt, giơ tay xoa xoa mũi: "A? Chào buổi sáng. Vừa rồi con gì cắn em sao?"
"Ừm, đêm qua tới lúc nào?" An Nhược Thủy nhìn chóp mũi đối phương hồng hồng, chột dạ kéo đề tài ra.
Lạc Giáo Chủ suy tư một hồi: "Chiều qua kết thúc cảnh quay, nghe nói đoàn phim các chị tới nơi rồi, em ăn bữa tối xong thì chạy đến. Bất quá khi đó mọi người đều đang bận rộn, em núp trong tối không đi ra. Chờ tất cả vào lều, mới đến tìm chị."
"Không ai phát hiện em sao?" Mặc dù biết người kia rất lợi hại,