An Nhược Thủy như rơi vào một thế giới khác, ở nơi này toàn thân đều bị một sức mạnh thần bí trói buộc, không thể tránh thoát càng không thể dung nhập, giống như miếng gỗ trôi trên mặt nước, hơi nổi chút sóng gió liền có thể đưa đến cho nàng tai nạn khó mà diễn tả.
"An An? Em......" Từ Hạo chần chừ nửa phút, cuối cùng lấy di động gọi điện thoại.
"Tôi phải mang người qua đó, chuẩn bị đủ dụng cụ chữa bệnh." Từ Hạo hẳn là đang nói chuyện với tổ chức nghiên cứu, chỉ là không ngờ hắn lại dùng thanh âm ra lệnh như vậy.
......
Bên trong tổ chức nghiên cứu, Từ Hạo đứng trước mặt một nam nhân văn nhã mặc áo blouse trắng, mắt kính gọng vàng.
Khí chất toàn thân đem cho người ta một loại cảm giác cao quý bẩm sinh, bất quá điều kiện trước tiên là cần bỏ qua biểu hiện dữ tợn trên mặt hắn.
Nam nhân chỉ vào An Nhược Thủy trên bàn thí nghiệm, trong giọng nói ẩn chứa sợ hãi: "Cậu điên rồi? Biết đây là ai không?"
"Tôi biết, việc hiện tại anh phải làm chính là chữa khỏi cho nàng." Từ Hạo giơ tay lên kéo kéo cà vạt, ở chỗ này hắn không cần ngụy trang gì nữa, nhất là trước mặt nam nhân này, hắn có thể cởi ra mặt nạ không chút kiêng kỵ sống đúng bản thân.
Diệp Hoành Vũ nhìn Từ Hạo, hắn không biết mình luôn luôn dung túng Từ Hạo liệu có chính xác? Bất quá hắn không làm được chuyện nói không đối với bất kỳ mệnh lệnh nào nam nhân này đưa ra.
"Nàng bị sao vậy?" Diệp Hoành Vũ nhìn An Nhược Thủy vẫn đang hôn mê.
Từ Hạo cẩn thận hồi tưởng: "Có lẽ, nhập diễn quá sâu, lại kinh hách quá độ."
"Vậy cậu trước đi ra ngoài, tôi sợ cậu ở lại sẽ ảnh hưởng đến nàng, ảnh hưởng đến tôi." Diệp Hoành Vũ nhìn đối phương, chậm rãi thu lại ái tình ẩn giấu trong mắt.
Từ Hạo liếc hắn một cái: "Chữa khỏi cho nàng."
"Ừm." Diệp Hoành Vũ khẽ cười: "Đây chính là em gái An Tuấn Phong, nể mặt thần tài, tôi cũng phải đem hết toàn lực chữa khỏi cho nàng."
Chờ Từ Hạo rời đi, Diệp Hoành Vũ gọi An Nhược Thủy tỉnh dậy, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn mở miệng giải thích trước.
"Xin chào. Nơi này là tổ số 7 của tổ chức nghiên cứu quốc tế, tôi là Diệp Hoành Vũ. Cô trong quá trình quay phim nhập diễn quá sâu, hôn mê trong núi. Là một người bạn của tôi đưa cô tới, hiện tại xin cô phối hợp trị liệu."
An Nhược Thủy chần chừ, bất quá vẫn là gật gật đầu: "Cảm ơn."
"Không cần." Diệp Hoành Vũ gợi lên khóe môi, rót một ly nước cho An Nhược Thủy, lẳng lặng ngồi bên người nàng bắt đầu tiến hành trị liệu tâm lý.
Ngoài cửa, Từ Hạo lấy ra di động xem tin tức truyền thông của An Tuấn Phong, hắn muốn An Tuấn Phong lập tức cùng nữ nhân kia ly dị, nhưng bây giờ lại không thể quá mức uy hiếp An Nhược Thủy, dù sao tinh thần của đối phương đang kề cận trạng thái đổ gục, hắn biết rõ sau khi nhập diễn quá sâu gặp phải kích thích to lớn sẽ có hậu quả gì, cho nên chỉ có thể trước mang An Nhược Thủy tới đây tiến hành trị liệu.
......
Lạc Huyền Ca ở trong rừng đi một vòng, dấu vết cổ trùng lưu lại càng ngày càng đậm, những thứ này là tin tức cầu cứu, có thể thấy đoạn thời gian An Nhược Thủy biến mất, cổ trùng cảm thấy bị cái chết uy hiếp cho nên sợ hãi để lại tín hiệu, hy vọng Lạc Huyền Ca có thể sớm một chút cứu bọn họ ra.
Lạc Huyền Ca lấy mẫu cổ trên người mình, màu sắc nó đã dần khôi phục, xem ra trạng thái trước mắt của An Nhược Thủy cũng không tệ lắm, chỉ là động tác của cổ trùng có chút nóng nảy, Lạc Huyền Ca biết nội tâm An Nhược Thủy rất phức tạp, ít nhất hiện tại nàng thập phần phiền não.
Lạc Huyền Ca trấn an mẫu cổ trong tay, lại thông qua phương hướng nó chỉ ra tìm đến chỗ tử cổ, chỉ cần tìm được tử cổ liền có thể tìm được An Nhược Thủy.
Đến thành thị, Lạc Huyền Ca chạy tới chạy lui mấy con phố, cuối cùng vẫn không tìm được phương hướng xác định.
Rốt cuộc mẫu cổ có một động tác nhỏ, Lạc Huyền Ca quả thực vô cùng vui sướng, tiện tay chặn lại một chiếc xe taxi.
"Đi đâu?" Tài xế rất thiếu kiên nhẫn hỏi. Dù sao từ lúc Lạc Huyền Ca lên xe, vẫn liên tục nghịch dây chuyền trên tay, không cho hắn bất cứ địa chỉ nào, bác tài dĩ nhiên có chút tức giận.
Thanh âm Lạc Huyền Ca dồn dập nói: "Phía trước, đi thẳng."
Tài xế vốn định hỏi gì đó, nhưng đột nhiên nhìn Lạc Huyền Ca có điểm quen mắt, nhớ tới khả năng có minh tinh nào đang quay tiết mục, hắn cũng liền tiêu tán tức giận đàng hoàng lái xe.
Mẫu cổ trong tay đang không ngừng biến hóa, thậm chí có tâm tình vui sướng truyền tới, Lạc Huyền Ca lập tức có chút nghi hoặc, không nghĩ ra An Nhược Thủy rốt cuộc gặp phải cái gì?
"Nhanh hơn chút nữa." Lạc Huyền Ca thúc giục tài xế, tài xế ngẩn người: "Bây giờ đi đâu?"
Dù sao đã đến ngã rẽ, tài xế cũng có chút bực mình Lạc Huyền Ca tại sao không thể nói thẳng địa chỉ, để hắn lái xe như vậy rốt cuộc không quen.
Lạc Huyền Ca nhìn mẫu cổ trong tay, cuối cùng nói: "Quẹo trái, đi tiếp về phía trước 15 phút đồng hồ, rồi lại quẹo trái."
Tài xế chần chừ một hồi, cuối cùng hỏi: "Quẹo trái? Mười lăm phút?"
Mười lăm phút là cái khái niệm gì, tài xế cũng không hiểu lắm, Lạc Huyền Ca gật đầu: "Mau!"
Tài xế hết cách chỉ có thể làm theo, dù gì hành khách lên xe chính là thượng đế, phục vụ trên hết.
Chờ tài xế lái được khoảng một thời gian, hai người vòng đi vòng lại liền trở về chỗ cũ.
Lạc Huyền Ca cau mày, nhìn cổ trùng trong tay, sau đó lấy tiền giao cho tài xế: "Phiền bác rồi. Cảm ơn, hẹn gặp lại."
Chờ Lạc Huyền Ca đi khỏi, tài xế nhìn đống giấy bị nhét vào tay, lầm bầm mắng: "Có bệnh à."
......
Diệp Hoành Vũ ra khỏi phòng y tế, Từ Hạo đang ở bên ngoài thưởng thức rượu vang, Diệp Hoành Vũ tiến lên nói: "Nàng đã tỉnh, trước mắt tâm trạng đã ổn định. Cho nàng xem một ít gameshow,