Sau khi kết thúc màn thi nấu ăn, An Nhược Thủy liền rời đi, nàng chỉ là cố vấn đến trợ giúp thí sinh hoàn thành nhiệm vụ tự làm cơm trưa này.
Tuy rằng An Nhược Thủy thi đấu không tốt nhưng các fan của nàng vẫn rất vui vẻ, rốt cuộc đây cũng coi như là lần đầu tiên An Nhược Thủy xuất hiện ở ngoài lĩnh vực phim ảnh. Huống chi trù nghệ gì đó, bọn họ cũng không có yêu cầu quá lớn đối với thần tượng.
Vào buổi tối, Lạc Huyền Ca lại biết được một sự kiện làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của cô trước kia.
Thời điểm Giang Ý Hàm cùng Bạch Liễu chưa trở về ký túc xá, Mạnh Tiểu Manh lôi kéo Lạc Huyền Ca ngồi trên giường nói chuyện phiếm.
Mạnh Tiểu Manh vẫn dáng vẻ tiểu fan như cũ, sùng bái vô cùng: "Huyền Ca, món cá ngũ cốc cô nấu hôm nay là do ai dạy cô thế?"
"Tôi tự mình làm thử, không ai dạy cả." Lạc Huyền Ca nghi hoặc nhìn: "Sao vậy?"
"Tôi từng nhìn thấy món cá ngũ cốc này qua sách vở, nhưng ngoài thời điểm Minh Hiên Đế còn tại vị, một ngự trù trong cung đã từng làm ra, thì không còn ai khác, bởi vì món này không có người nối nghiệp, vậy làm thế nào mà cô học được nó?" Mạnh Tiểu Manh chân chính là một kẻ tham ăn, nhưng lại chỉ ăn chứ không nấu, bất quá nàng cũng hiểu biết khá nhiều. Khi đọc đến món ăn này không có ai nối nghiệp, nàng còn có cảm giác tiếc hận vô cùng sâu sắc.
Lạc Huyền Ca chần chờ rất lâu, thời điểm cô còn sống ở kiếp trước là triều đại của Minh Hiên Đế, mà vị ngự trù Mạnh Tiểu Manh nhắc đến, nhiều khả năng chính là mình. Bất quá cảm giác được người ta nhắc tới như một nhân vật lịch sử thật đúng là cực kỳ vi diệu.
Lạc Huyền Ca vẫn luôn cho rằng bản thân đã đi tới một thế giới khác, từ lúc tỉnh lại đến nay chưa từng nghĩ về lịch sử, cũng không tìm kiếm nó thông qua ký ức của nguyên thân. Đến hiện tại, cố gắng tìm hiểu liền kinh ngạc phát hiện, mình cũng không phải đến thế giới khác mà là đi tới tám trăm năm sau.
Lạc Huyền Ca nghi hoặc, nếu tám trăm năm trước có giang hồ tinh phong huyết vũ, thì vì sao tám trăm năm sau lại không thấy chút dấu vết nào? Thậm chí trí nhớ của nguyên thân cũng không có bất kì hình ảnh thực sự nào về giang hồ, chỉ đều ở trong tiểu thuyết hoặc là trên TV.
Ma Giáo Giáo Chủ đã rời khỏi giang hồ, hiện tại giống như một kẻ luôn tìm kiếm giấc mộng hơn nửa đời đột nhiên có người nói cho mình biết, thứ mà bản thân đang truy tìm đã sớm không còn tồn tại.
Trong nháy mắt cảm giác cô độc bao trùm lấy Lạc Huyền Ca, cô trầm mặc hồi lâu, thanh âm tuy rằng có chút phát run nhưng kiểm soát tốt cho hên Mạnh Tiểu Manh không hề phát giác.
"Hiện giờ có còn giang hồ hay không?" Lạc Huyền Ca hỏi.
Mạnh Tiểu Manh đột nhiên cười: "Có a, không phải có câu nói 'có người địa phương liền có giang hồ, giang hồ không chỗ nào không ở' hay sao?"
"Đúng vậy, có người địa phương liền có giang hồ. Cô biết Mị Ảnh cung chứ?" Ngữ khí Lạc Huyền Ca mang theo một chút chờ mong, dù sao đó cũng là nơi mình đã bỏ ra tâm sức vất vả bao nhiêu năm với Ma Giáo.
Mạnh Tiểu Manh lắc đầu: "Không biết,...... Huyền Ca, cô có điểm không thích hợp. Mệt sao?"
"Tôi không mệt, tôi muốn hỏi cô một vài chuyện." Lạc Huyền Ca có chút thất vọng.
"Cô hỏi đi. Chỉ cần tôi biết, tôi đều sẽ nói." Mạnh Tiểu Manh cười cười.
Lạc Huyền Ca: "Hiện tại còn có giang hồ võ lâm hay không? Có võ lâm minh chủ Ma Giáo Giáo Chủ không?"
"......" Mạnh Tiểu Manh nghẹn cười, rốt cuộc không nhịn được: "Huyền Ca, tôi không thấy võ lâm giang hồ, bất quá trên đường có rất nhiều võ quán. Còn minh chủ võ lâm và Ma Giáo Giáo Chủ, đó không phải nhân vật trong phim truyền hình hay sao?"
"Ừm. Tôi đại khái đã