Có câu 'không phải người một nhà không tiến vào một cửa', những lời này phỏng chừng là thật, Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy, cả hai tuy là diễn viên nhưng các nàng nằm mơ cũng không ngờ tới, lúc riêng tư ngày thường không lúc nào không phải dùng đến diễn xuất cao siêu, hơi vô ý liền sẽ gặp nguy hiểm.
Lạc Huyền Ca đang đợi tới nửa đêm, rốt cuộc cảm thấy đến thời điểm có thể tránh thoát trói buộc.
Lạc Giáo Chủ suy yếu mỏi mệt từ trên bàn mổ đi xuống, vô lực tựa vào cái ghế ở trên sàn nhà ngồi một hồi.
Nhìn thì như không có khí lực tinh thần gì nhưng tầm mắt lại bay khắp phòng thí nghiệm, cô đang tìm máy ghi hình, để về sau thật sự đến thời điểm tìm anh trai của Cố Tầm Tuyết, sẽ tiện hành động mà rời đi, rồi lại một phát phá hủy nơi này.
Diệp Hoành Vũ nhìn biểu hiện của Lạc Huyền Ca trong video, luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào nhưng lại không nói được nguyên nhân rõ ràng, chỉ có thể nhịn xuống cảm giác quái dị, tiếp tục nhìn chằm chằm đối phương.
Lạc Huyền Ca ở dưới đất chậm rãi đứng lên, bước chân hư hoảng, rất nhanh lảo đảo một cái thể lực chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất. Một đám người bên ngoài phòng thí nghiệm nhìn thấy đau lòng không thôi, đây là bản thể thí nghiệm quý giá cỡ nào a, nói ngã liền ngã, ai cũng đều khóe mắt run rẩy.
Lạc Huyền Ca không có bao nhiêu khí lực, ngã xuống đất giật giật, cuối cùng rơi vào hôn mê.
Có người đề nghị: "Có phải nên vào xem một chút? Vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?"
"Tôi đã rất cẩn thận kiểm tra qua, thân thể cô ấy không có bất kỳ bệnh tật nào. Chỉ là quá mức hư nhược mà thôi, buổi chiều đã tiêm dịch dinh dưỡng, trước mắt không có bất kỳ vấn đề gì." Diệp Hoành Vũ sẽ không để bất cứ ai vào phòng buổi tối, đây là cấp trên hạ lệnh, hắn vẫn luôn chấp hành nghiêm túc.
Không ít người bắt đầu mắng Diệp Hoành Vũ bảo thủ, nhưng hắn vẫn là không quan tâm.
Cho đến khi đám người kia mắng mệt mỏi, cũng biết bất kể nói thế nào, Diệp Hoành Vũ đều sẽ không cho phép họ vào trong, bọn họ đành phải mang theo oán hận rời khỏi, trở về chuẩn bị tài liệu, ngày mai tiến hành nghiên cứu.
Trong phòng thí nghiệm Lạc Huyền Ca một lần nữa ngủ ngon lành.
Súc Cốt Công tuy rằng luyện được miễn cưỡng, nhưng vài ngày trước cô đã luyện tịch cốc đến xuất thần nhập hóa.
Không ăn không uống mấy ngày dĩ nhiên không thành vấn đề, huống chi buổi chiều người của tổ nghiên cứu còn tiêm thuốc vào, thân thể cô được điều trị rất tốt.
Ngày hôm sau năm giờ rưỡi, đã có người tới.
Chưa đến thời gian, bọn họ không thể tiến vào nghiên cứu cho nên ở bên ngoài nhìn video chú ý tình huống của Lạc Huyền Ca, giống như đang theo dõi chuột bạch vậy.
Mà lúc này Lạc Huyền Ca đã cảm giác được bên ngoài có người, chậm rãi làm ra động tác, cô muốn đứng dậy rời khỏi nơi này.
Bởi vì diễn xuất bao giờ cũng phải diễn chân thực một chút, nếu không thật có lỗi với thân phận diễn viên chuyên nghiệp của nguyên thân, cũng có lỗi với An Nhược Thủy thời gian qua chỉ điểm.
Thời gian đến, những người này chen chúc tiến vào, nhanh chóng đưa Lạc Huyền Ca lên bàn thí nghiệm, kiểm tra tình trạng thân thể, lại rút lấy mẫu máu tiến hành tra xét.
"Vẫn không có khác thường, sao lại như vậy?"
"Không biết, có phải có bí pháp gì che giấu hay không?"
"Xùy, xem phim nhiều quá chứ gì. Phải tin tưởng khoa học."
"Hừ, chuyện phản khoa học chúng ta gặp chẳng lẽ còn ít?"
"Được rồi, tất cả câm miệng. Nếu đã không tra ra được, vậy chi bằng để chính cô ta mở miệng nói." Nam nhân mắt kính gọng vàng cầm một chai thuốc đến, ở trước mặt mọi người đề nghị.
Gã hói đầu nhìn lọ thuốc, toàn thân chấn động, toát mồ hôi lạnh mà hỏi: "Ông muốn cho cô ta uống thuốc nói thật?"
"Tôi tin tưởng, không ai có thể chịu được thống khổ của thuốc nói thật." Đáy mắt nam nhân kính vàng lóe lên hưng phấn, thậm chí chỉ chỉ ghế điện trong góc: "Chỗ kia đã thật lâu không có người ngồi qua."
"Như vậy quá tổn hại thân thể." Diệp Hoành Vũ phản bác.
Nam nhân mắt kính gọng vàng cau mày, cực kì khinh thường nhìn hắn: "Không phải chỉ là một đối tượng thí nghiệm sao!? Cô ta quan trọng hay là nghiên cứu khoa học của chúng ta quan trọng hơn?"
"Mạng người lớn như trời! Nhân tính lớn như trời! Các ông......" Diệp Hoành Vũ siết chặt nắm đấm trong tay, lại đột nhiên thấy vùng gáy đau đớn, rốt cuộc hôn mê không cách nào nói nữa.
Từ Hạo cầm một sợi dây xích, lạnh lùng nhìn Diệp Hoành Vũ ngã xuống đất, nói với bảo tiêu sau lưng: "Đưa đi."
"Dạ."
Chờ Diệp Hoành Vũ bị những người đó kéo đi, nam nhân mắt kính gọng vàng nhìn Từ Hạo, chột dạ cúi đầu xuống, sợ hắn sẽ trách tội.
Nhưng Từ Hạo cũng không nói gì, đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca, lần nữa nhìn Lạc Huyền Ca hôn mê, hắn nhướng mày nói với nam nhân kính gọng vàng: "Cho cô ta dùng thuốc nói thật."
Ngay lúc nam nhân kính vàng chuẩn bị hạ thủ, Từ Hạo đưa xích sắt kia tới trước mặt hắn: "Dùng cái này trói lại."
Nam nhân kính gọng vàng nhìn hoa văn trên xích rất không bình thường, tuy rằng tò mò lại không hỏi nhiều, nghiêm túc cầm lấy dự định đeo vào cho Lạc Huyền Ca.
Trong lòng Lạc Giáo Chủ rất kinh ngạc, đó là khóa Mân Thiên, kiếp trước thời kỳ nội lực cường thịnh, cô đều không tránh thoát được giam cầm.
Hiện giờ nghe tiếng bước chân của gã đeo kính vàng ngày càng tới gần, cô không biết có nên tiếp tục im lặng hay không, một khi khóa lại muốn thoát thân liền rất khó.
Nhưng anh trai của Cố Tầm Tuyết còn chưa tìm được, cô không thể rời khỏi bây giờ.
Một thoáng ngẩn người, nam nhân mắt kính gọng vàng đã đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca. Ngay khi sắp bị buộc lại một khắc đó, Lạc Huyền Ca bỗng từ trên bàn mổ nhảy xuống, một chưởng đánh choáng váng nhân viên nghiên cứu bên cạnh.
Từ Hạo thấy Lạc Huyền Ca đột nhiên thanh tỉnh lập tức hoảng sợ, theo bản năng muốn thoát khỏi nơi này, mà đá từ trong tay Lạc Huyền Ca đã bay tới đập vào người hắn, Từ Hạo liền bị điểm huyệt, tức thì đứng yên tại chỗ không thể động đậy.
Mắt đầy hoảng sợ nhìn Lạc Huyền Ca, hắn nói: "Chuyện này không có khả năng, cô làm thế nào......"
"Làm thế nào? Làm thế nào đột nhiên thanh tỉnh sao?" Lạc Giáo Chủ giương lên khóe miệng, khiến Từ Hạo toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, bị sợ hãi tập kích, tựa hồ Lạc Huyền Ca trước mặt