Diệp Hoành Vũ liên tục lắc đầu, tựa hồ cũng không tin tưởng Lạc Huyền Ca nói, nhưng hiện tại Từ Hạo cùng hắn đều ở trong tay người kia, hắn đương nhiên không dám lộn xộn.
"Chớ tin cô ta! Khởi động cơ quan, để chúng ta cùng nhau chết ở chỗ này!" Từ Hạo cố hét về phía Diệp Hoành Vũ.
Diệp Hoành Vũ nghe xong, lại bắt đầu do dự, hắn biết rõ Từ Hạo không chịu sống tạm bợ như thế, nhưng hắn cũng không làm nổi chuyện tự tay khởi động cơ quan, vùi lấp sinh mệnh đối phương.
"Xin lỗi! Lần này, tôi không thể nghe lệnh của cậu." Diệp Hoành Vũ đỏ bừng hốc mắt nói ra những lời này, sau đó liền lui ra ngoài.
Từ Hạo nhìn Diệp Hoành Vũ rời khỏi, bộ dáng căm hận của hắn khiến Lạc Huyền Ca vui vẻ hết sức.
Từ Hạo không nghĩ cứ như vậy buông tha Lạc Huyền Ca, ngay khi hắn dự định cắn lưỡi tự vẫn, Lạc Giáo Chủ bỗng giơ tay tháo xuống quai hàm của hắn.
"Muốn chết rất dễ dàng, chờ chuyện của tôi giải quyết xong, tự anh tìm bãi đất trống yên lặng xử lý đi." Lạc Huyền Ca khẽ cười.
Sau khi Diệp Hoành Vũ rời khỏi, Lạc Huyền Ca liền rơi vào nhàm chán, không biết lúc này An Nhược Thủy có lo lắng cho mình hay không.
......
Giờ phút này An Nhược Thủy đúng là lo cho Lạc Huyền Ca, nhưng điều nàng thật sự lo lắng chính là kế tiếp nên nói thế nào nên làm cái gì. Dù sao anh trai cũng đã đưa chị dâu về nhà rồi.
Biểu tình trên mặt An Nhược Thủy bất biến, dáng vẻ lạnh lùng, Phùng Thiên Linh ngồi đối diện mà bất giác khẩn trương.
"Cô, cô thật sự......"
Phùng Thiên Linh không dám tin nhìn An Nhược Thủy, trước giờ nàng chưa từng nghĩ nam nhân mình gả cho lại là giám đốc tập đoàn An Thị An Tuấn Phong, cũng không dám tin có một ngày, nàng có thể ở cạnh An Nhược Thủy - minh tinh thường xuyên xuất hiện trên TV, gần đến như thế.
"Xin chào, chị dâu, đừng khẩn trương." Sắc mặt An Nhược Thủy hòa hoãn một chút, không phải nàng cố ý mặt lạnh hù dọa đối phương, mà là với người xa lạ lần đầu gặp mặt, vốn có chứng sợ xã giao tiếp nên nàng rất khó bình tĩnh nổi.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước An Tuấn Phong lựa chọn cho nàng hình tượng cao lãnh, ít nhất người ngoài sẽ không cảm thấy nàng lúc nóng lúc lạnh.
Phùng Thiên Linh cũng có thể cảm nhận được An Nhược Thủy tận lực nhu hòa, nàng chậm rãi che giấu khẩn trương, trong nhà cũng không chỉ có hai người bọn họ, An đại tổng tài vẫn còn ở phòng bếp bận rộn làm việc.
Hơn nữa hôm nay Hứa Tụ và Lý Điềm cũng tới, Lạc Huyền Ca không tìm được, Hứa Tụ hối tiếc ban đầu tại sao mình không lưu lại bồi Lạc Huyền Ca, nhưng mà bây giờ nói gì cũng đã trễ.
Lạc Huyền Ca phát sinh ngoài ý muốn, Cổ Võ bên kia vẫn chưa có tin tức xác thực nhưng thông qua Mạnh Tiểu Manh hỏi Cố Tầm Tuyết, phát hiện Lạc Huyền Ca là thật sự xảy ra chuyện. Trước mắt ở vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, về sau có thể tỉnh lại hay không, có thể tiếp tục đóng phim hay không, vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải.
Lý Điềm cũng cảm thấy rất đáng tiếc cho Lạc Huyền Ca, bất quá bên cạnh đồng cảm tiếc hận thay Lạc Huyền Ca, nàng còn phải phân tâm an ủi Hứa Tụ, cho nên kỳ thực nàng nhìn có vẻ càng tiều tụy hơn Hứa Tụ.
Giờ phút này hai người đang nghỉ ở phòng dành cho khách, dù sao các nàng vì Lạc Huyền Ca bận bịu không ngủ không nghỉ cho đến tận bây giờ.
An Tuấn Phong ở phòng bếp suy nghĩ nguyên liệu nấu ăn, vừa làm đồ ăn vừa vểnh tai nghe hai nữ nhân trong đại sảnh nói chuyện phiếm.
An Nhược Thủy chậm rãi buông xuống đề phòng, kể với Phùng Thiên Linh chuyện lý thú hồi bé của lão ca nhà mình, chọc cho Phùng Thiên Linh cười liên tục.
"Vậy, vậy...... Anh trai cô khi đó, chân......" Phùng Thiên Linh cuối cùng không nhịn được, hỏi đến chuyện mình tò mò.
Tổng tài đại tập đoàn đang êm đẹp, sao lại lên mạng cẩu lương post bài xem mắt? Còn giả trang người què kết hôn với mình, điều này khó tránh khỏi quá làm người ta không thể tưởng tượng đi.
An Nhược Thủy không biết nên giải thích thế nào, cũng không thể nói với đối phương, chân của anh tôi là bị vợ tôi đánh, nhưng mà bị thương không nặng, cho nên anh ấy tự khôi phục rồi.
"Ngày đó, ngày đó anh trai biết mình sắp kết hôn, quá mức cao hứng, lúc ra cửa không cẩn thận liền ngã một cái, đầu gối bị thương, hiện giờ lâu như vậy trôi qua, chân anh ấy cũng đã hồi phục."
Phùng Thiên Linh như có điều suy nghĩ gật đầu, rất kinh ngạc nói: "Tôi không ngờ, hắn sẽ cao hứng như vậy. Tôi vẫn nghĩ hắn là bởi vì đồng cảm với tôi, cho nên mới......"
"Đâu có, anh tôi thích cô lâu rồi. Chỉ là cô không biết mà thôi." An Nhược Thủy cười khẽ: "Năm trước có phải cô từng đến phía nam du ngoạn hay không, còn nhớ hôm gặp phải một tên cướp trên đường chứ? Lúc ấy có người bị giật túi, nhiều người như vậy, nhưng chỉ có một mình cô chạy ra ngoài cản lại tên cướp kia, giúp cụ già lấy túi về."
An Nhược Thủy vừa nói vừa nuốt nước miếng, Phùng Thiên Linh vô cùng kinh ngạc nhìn nàng: "Lúc ấy cô cũng ở đó?"
"Tôi không ở đó, anh trai đi gặp bạn nên vừa lúc đi ngang qua. Nhưng khi đó anh ấy ở lầu hai nhà hàng phụ cận, cho nên cô không thấy được, chuyện này cũng rất bình thường." An Nhược Thủy nhàn nhã nói xong.
An Tuấn Phong ở phòng bếp suýt nữa phun ra một ngụm máu bầm, trong kịch bản có ghi đoạn này sao?
Muội muội đóng phim quá lâu, bây giờ tùy thời tùy chỗ đều có thể cho vị anh trai này thêm vài màn diễn. Loại cảnh tượng nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm này, nghe sao mà chua chát như vậy?!
"Đều là chuyện năm ngoái, không ngờ hai người còn nhớ rõ như vậy." Phùng Thiên Linh có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
An Nhược Thủy lắc đầu: "Tính tôi rất hay quên, mỗi ngày phải thuộc rất nhiều kịch bản, ghi nhớ nhiều lời kịch như vậy cho nên trí nhớ rất mơ hồ. Nhưng anh trai ngày ngày đem chuyện này treo ở khóe miệng, tôi muốn nhớ không rõ cũng khó a."
Phùng Thiên Linh đối với An Tuấn Phong càng thêm hảo cảm, không nghĩ tới bọn họ trước kia đã gặp qua. Mà An Tuấn Phong còn