Sáng sớm thức dậy, Lạc Huyền Ca đầu nhức choáng váng, mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, giơ tay xoa ấn đường.
Người bên cạnh sớm đã không thấy bóng dáng, chờ Lạc Huyền Ca từ trên giường bò dậy, nhanh chóng rửa mặt xong, lúc này mới chậm rãi vào phòng khách, nhìn thấy An Nhược Thủy ngồi trên sô pha tập trung tinh thần đọc kịch bản.
Vừa nghĩ tới phải đến đoàn phim quay tiếp, Lạc Huyền Ca liền cảm thấy đau đầu, cũng không phải sợ hãi hoàn cảnh gian khổ nơi đó, mà là sợ hãi những đêm không có An Nhược Thủy.
"Tiểu Lạc, tới đây." An Nhược Thủy nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn Lạc Huyền Ca, vẫy tay gọi.
Lạc Huyền Ca chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, ngồi lên ghế nhìn kịch bản đặt trên đùi An Nhược Thủy, phát hiện là quyển mà trước kia mình từng xem qua, Lạc Giáo Chủ trong nháy mắt bắt đầu lo lắng.
Sợ hãi An Nhược Thủy sẽ lại nhập diễn quá sâu, nhưng cẩn thận quan sát biểu tình của nàng, phát hiện đối phương thực bình thường, tựa hồ còn mang theo chút hưng phấn.
"Sao vậy?" Lạc Huyền Ca nhỏ giọng hỏi, An Nhược Thủy hôm nay so với quá khứ, vẫn có chút bất đồng.
An Nhược Thủy cười nói: "Tiểu Lạc, chúng ta thương lượng một chuyện đi."
"Hả? Em sẽ không ngủ sô pha trong thư phòng." Lạc Giáo Chủ theo bản năng thốt lên, An Nhược Thủy nghe vậy không nhịn được bật cười, nhéo má Lạc Huyền Ca, giả vờ tức giận nói: "Hừ? Lại phạm lỗi gì?"
"Em không có." Lạc Giáo Chủ lắc lắc đầu, vội vàng biện giải: "Vì mỗi lần chị dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với em, cuối cùng em đều phải đến ngủ sô pha trong thư phòng."
"Hôm nay không phải!"
An Nhược Thủy bất đắc dĩ cười gượng buông tay ra, xem như buông tha tiểu gia hỏa này.
Lạc Huyền Ca nhếch môi cười, giơ tay xoa xoa gương mặt, lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.
Trong lúc Lạc Huyền Ca chờ đợi, An Nhược Thủy rót cho người kia một ly nước ấm: "Đây, sáng dậy uống ly nước ấm, tốt cho sức khỏe."
"Ừm." Lạc Giáo Chủ nhận lấy, An Nhược Thủy bắt đầu nói chuyện mình muốn thương lượng.
"Tiểu Lạc, em có từng nghĩ tới......" An Nhược Thủy hỏi, Lạc Huyền Ca uống một ngụm nước lớn, không nghe rõ câu sau nên chỉ ậm ừ.
An Nhược Thủy chờ người kia nuốt xuống, mới bắt đầu nói: "Tiểu Lạc, em có từng nghĩ tới việc có một đứa con hay không a?"
"Khụ khụ. Khụ......" Lạc Huyền Ca bị sặc không nhẹ, lau mấy giọt lệ nơi khóe mắt, nhìn An Nhược Thủy, ánh mắt không chắc chắn hỏi lại: "Chị nói là, đứa con?"
"Đúng vậy. Chúng ta quay xong bộ phim này, liền có con, thế nào?" An Nhược Thủy rất muốn có một hài tử đáng yêu, Lạc Giáo Chủ đột nhiên bắt đầu ủy khuất: "Chị không thích em nữa sao?"
"Thích a." An Nhược Thủy theo bản năng trả lời, Lạc Huyền Ca tiếp tục ủy khuất: "Vậy vì cái gì chị bỗng nhiên muốn có con?"
"......"
Lạc Huyền Ca không có loại khái niệm bởi vì thích trẻ em nên muốn sinh một đứa.
Trong trí nhớ của cô, nữ nhân không thích hoặc là thất vọng với trượng phu, mới sinh hạ hài tử xem như chỗ dựa cho cuộc sống sau này. Lạc Giáo Chủ cảm thấy mình không làm gì sai, An Nhược Thủy không nên vội vã muốn có con như vậy.
An Nhược Thủy không hiểu rõ mạch não của Lạc Huyền Ca, nhưng nhìn biểu tình của gia hỏa này liền biết đối phương lại hiểu lầm cái gì rồi.
Lạc Huyền Ca sinh hờn dỗi, yên lặng xoay người trở về phòng.
Sâu trong ký ức, không chỉ có một ít quan niệm kiếp trước, còn có sự thống khổ giãy giụa của nguyên thân.
Nguyên thân là cô nhi, từ bé đã bị người vứt bỏ, sâu trong đáy lòng nàng luôn khát vọng một gia đình ấm áp, có điều nàng lại bài xích trẻ em, luôn cảm giác mình sẽ không có năng lực cho đứa trẻ một ngôi nhà đầm ấm, nàng sợ hãi mình sẽ làm mất con, làm đứa nhỏ đi lên vết xe đổ, chịu đựng những khổ cực lúc trước.
Nội tâm bài xích và kháng cự ảnh hưởng sâu sắc đến Lạc Huyền Ca, mà bản thân Lạc Giáo Chủ cũng không thích trẻ con lắm, cảm thấy trẻ con là thứ sinh vật nhỏ trừ khóc nháo ra thì chỉ biết ngủ, nuôi chúng nó hao tổn tâm sức, quá tự làm khó chính mình.
Trong lòng An Nhược Thủy có chút mất mát, dựa vào sô pha thở dài, sau đó gửi cho đại ca một tin nhắn nhờ giúp đỡ.
Chờ điều chỉnh xong tâm trạng, An Nhược Thủy liền muốn vào phòng tìm Lạc Huyền Ca giải thích rõ.
Vào phòng ngủ, phát hiện Lạc Huyền Ca nằm trên giường, cầm gối che kín đầu, An Nhược Thủy tiến lên vỗ vỗ cánh tay người kia đặt trên gối.
Lạc Huyền Ca ủy khuất lầm bầm, rõ ràng mình cái gì cũng không làm sai, tại sao nhất định muốn có một đứa trẻ gia nhập cái nhà này? Thật không thích loại vật nhỏ đó.
"Còn đang ủy khuất a?" An Nhược Thủy nằm xuống bên cạnh, dùng sức kéo kéo gối Lạc Huyền Ca đè ở trên đầu, lại phát hiện người kia nắm gối rất chặt, nàng kéo vài cái cũng không thể lấy ra.
Lạc Giáo Chủ rầm rì, chỉ ậm ừ thành tiếng.
An Nhược Thủy vươn tay ôm lấy đối phương, ôn nhu hỏi: "Tại sao không thích trẻ con?"
"Không thích." Lạc Giáo Ghủ buồn bực nói, không thích chính là không thích, nào có nhiều lý do như vậy.
Ánh mắt An Nhược Thủy khẽ biến, cười nói: "Vậy thích chị không?"
"Thích." Lạc Huyền Ca trả lời thật sự rất nhanh, khóe miệng An Nhược Thủy mang theo ý cười, nhẹ giọng hỏi lần nữa: "Vậy nếu chị có một đứa con, em sẽ thích đứa bé kia chứ?"
"Không thích!" Lạc Giáo Chủ thầm than, thiếu chút nữa thì bị An Nhược Thủy kéo vào bẫy.
Cách làm hiện tại của Lạc Huyền Ca giống như đứa trẻ, dùng phương thức làm nũng bán manh hoặc là khóc thút thít, để phản đối người lớn ra quyết định không hợp tâm ý mình.
"Được rồi được rồi, chúng ta trước không nói chuyện này nữa. Em ra ngoài đi, đừng buồn bã mệt người." An Nhược Thủy lôi kéo.
Lạc Huyền Ca thấy nàng không còn lải nhải vấn đề này, liền do dự hồi lâu, cuối cùng bắt lấy cái gối che lên đầu.
"Tiểu Lạc, nhìn vào mắt chị." An Nhược Thủy nhìn chằm chằm đối phương, Lạc Huyền Ca bị buộc phải bốn mắt nhìn nhau.
"Cho dù có đứa nhỏ, chị cũng sẽ không ngừng yêu em." An Nhược Thủy ôn nhu nói, Lạc Huyền Ca vẫn bài xích như cũ, chẳng