"Được rồi, đừng ở đây đợi tôi nữa. Màn diễn của bọn họ đã kết thúc, cô tới chào hỏi một chút đi."
Dựa vào thân phận địa vị trước mắt của Trương Dĩ Vân, nàng không cần giống như vãn bối đi kết giao với những nhân vật tai to mặt lớn. Nàng cần phải làm là nhanh điều chỉnh tâm tình, để lúc gặp được người kia không đến nỗi quá mức chật vật.
Lạc Huyền Ca nghe xong lắc đầu một cái, bởi cô thấy An Nhược Thủy đã đi tới bên này.
Lạc Huyền Ca nhẹ giọng hỏi: "Mệt lắm không?"
"Vẫn ổn, vừa rồi trận diễn đánh kia là thêm vào sau đó, không chuẩn bị trước khó tránh khỏi có chút vội vàng." Sắc mặt An Nhược Thủy hơi tái nhợt.
Lạc Huyền Ca biết mấy phần tái nhợt này có một ít công lao của trang điểm, nhưng phần lớn vẫn là bản thân An Nhược Thủy mỏi mệt.
An Nhược Thủy không tiếp tục cùng Lạc Huyền Ca nói chuyện phiếm nữa, nhìn về phía Trương Dĩ Vân, hiếm khi ở trước mặt người ngoài lộ ra ý cười nhàn nhạt, hỏi: "Trương tiền bối tới rồi sao?"
"Cùng Tiểu Lạc đến xem một chút." Trương Dĩ Vân ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Cô vẫn giống như trước đây, với bất cứ nhân vật nào đều có thể đắn đo đúng chỗ. Hậu sinh khả uý a."
"Tiền bối cứ đùa." Nụ cười trên mặt An Nhược Thủy rất nhạt, nhưng trước mặt ngoại nhân có thể luôn luôn duy trì mỉm cười, ở trong mắt Lạc Huyền Ca đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi nữa.
Trương Dĩ Vân đang chuẩn bị cùng An Nhược Thủy nói thêm đôi câu, lại ở đoàn phim thấy được một bóng người khác, đáy mắt nàng chợt lóe lên hỗn loạn, liền bị An Nhược Thủy phát hiện: "Đang là giờ nghỉ, còn hai tiếng nữa mới quay chụp, cô có gì muốn nói mau đuổi theo đi. Gặp được một lần không dễ dàng."
Đích xác thực không dễ dàng, tuy đều ở trong cùng một showbiz không lớn không nhỏ nhưng Hứa Thiến cố ý tránh nàng, đã nhiều năm như vậy ngoại giới đều đồn hai người có thù giết cha hận đoạt vợ, gặp mặt ắt phải long trời lở đất. Fan hâm mộ các nàng từ khi xuất đạo tới nay vẫn không ngừng xâu xé nhau, sau đó có fan cẩn thận phát hiện, hai người ngoại trừ cùng tham dự vài tác phẩm những năm đầu xuất đạo ra, về sau thậm chí đứng chung khung hình cũng chưa bao giờ có.
Trong giới còn lưu truyền đồn đãi, nguyên nhân Trương Dĩ Vân cùng Hứa Thiến đều không kết hôn là, các nàng yêu cùng một nam nhân cầu mà không được.
Tóm lại đủ loại suy đoán đều có, fan cũng có hàng loạt hành vi không thể tưởng nổi, bôi nhọ phía đối phương đến mặt mũi không còn.
Thấy Trương Dĩ Vân rời đi, An Nhược Thủy liền không chút kiêng kị khoác lên cánh tay Lạc Huyền Ca.
Giờ phút này An Nhược Thủy mặc một bộ thường phục thời hiện đại, nàng vừa diễn một trận đánh nhau trên đường, bây giờ đã nghỉ ngơi nhưng hô hấp vẫn có chút rối loạn, mồ hôi cũng ẩn hiện trên trán.
Lạc Huyền Ca duỗi tay nắm lấy tay nàng, thời điểm An Nhược Thủy không hay biết, âm thầm truyền nội lực vào trong cơ thể đối phương, hướng dẫn nội lực trong cơ thể An Nhược Thủy giúp thư giãn mỏi mệt.
"Sao em cũng tới? Không quay sao?" An Nhược Thủy tò mò.
Lạc Huyền Ca gật đầu: "Hỏng thiết bị, đạo diễn phải đổi lô mới từ bên ngoài, mất thời gian hai ba ngày nữa. Liền muốn đến thăm chị, Trương tiền bối thấy em đi, nàng cũng theo tới."
"Nhìn dáng vẻ Trương tiền bối rất mệt nhọc, hai người leo núi sao?" An Nhược Thủy hồi tưởng lại bộ dáng chật vật của Trương Dĩ Vân, đúng là không có nửa điểm phong vận nữ thần, mà cứ như phu nhân chạy nạn bị chó hoang rượt đuổi.
Lạc Huyền Ca trầm mặc một lát mới trả lời:
"Em mang nàng bay tới."
An Nhược Thủy cũng từng được Lạc Huyền Ca đưa đi bay, còn không chỉ một lần, nhưng tuyệt đối không có lần nào giống Trương Dĩ Vân chật vật như vậy, đến mức nàng tưởng Trương Dĩ Vân bị say máy bay.
"Em tới khi nào? Dùng cơm chưa?" An Nhược Thủy hỏi, Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Vẫn chưa ăn, đang quay thì máy móc hỏng, liền xin đạo diễn cho nghỉ đi tới chỗ chị."
An Nhược Thủy nghe đối phương chưa dùng bữa, liền kéo Lạc Huyền Ca đi ăn cơm.
Trên đường lại gặp Lý Điềm, Lý Điềm vừa nhìn thấy Lạc Huyền Ca liền sáng tỏ, chào hỏi xong lại đi chuẩn bị một phần thức ăn cho người kia.
"Trước mắt quay phim vẫn thuận lợi chứ? Trong đoàn có ai gây khó dễ cho em không?" An Nhược Thủy vừa cùng Lạc Huyền Ca dùng bữa vừa hỏi, Lạc Huyền Ca ăn hai ngụm, lắc đầu nói nhỏ: "Không có."
An Nhược Thủy không hỏi thêm nữa, cũng không suy đoán nhiều, bản tính Lạc Huyền Ca là không thích ai thì chính là không thích, thậm chí nhìn ai không vừa mắt cũng có thể nói thẳng trước mặt, khả năng là ảnh hưởng từ những chuyện trải qua kiếp trước. Hiện tại Lạc Huyền Ca đi tới thế giới này, tuy có đôi lúc sẽ che giấu một ít ý tưởng chân thật trong tâm, nhưng xét cho cùng vẫn là thẳng tính có sao nói vậy.
"Ăn nhiều một chút, em xem, em gầy đi rồi." An Nhược Thủy thay đối phương gắp đồ ăn, Lạc Huyền Ca lắc đầu liên tục: "Không gầy, mà là trở nên đẹp hơn."
"......"
An Nhược Thủy bị mấy câu kia chọc cười: "Làm sao mà đẹp hơn?"
"Em luyện Mị Ảnh Công của Mị Ảnh Giáo, công lực càng cao khí chất sẽ càng trở nên khác biệt, thời gian lâu dài sẽ càng thêm vũ mị kiều diễm. Kiếp trước, người trên giang hồ luôn nói nam nhân Mị Ảnh Giáo đều ẻo lả vô dụng. Bởi vì nam nhân Mị Ảnh Giáo so với nữ tử bình thường còn đẹp hơn, đây cũng là nguyên nhân bọn họ rất hiếm khi xuất giáo." Lạc Huyền Ca trả lời.
Bất quá thể xác nguyên thân lưu lại vốn đã vạn phần xinh đẹp động lòng người, không cần cô luyện tập nhiều cũng đã có yêu khí hồ mị câu hồn ngưng tụ quanh thân. Bây giờ Lạc Huyền Ca lại kết hợp công phu Mị Ảnh Giáo, dĩ nhiên là càng trở nên 'đẹp'.
An Nhược Thủy nhìn kỹ mới phát hiện, làn da của Tiểu Lạc mỗi ngày bại lộ bên ngoài, lại vẫn như cũ mềm mịn bóng loáng. Giương mắt nhìn về phía cần cổ trắng nõn của Lạc Huyền Ca, nàng thật muốn ở nơi đó thưởng thức tư vị một hồi, khẳng định so với bữa trưa Lý Điềm mang tới, càng thêm ngon miệng.
Lạc Giáo Chủ không biết phu nhân đang nhìn mình như hổ đói, ăn hết một chén cơm liền rút khăn giấy lau miệng. Lạc Giáo Chủ nhìn sang, thấy đồ ăn trong bát của nàng vẫn còn nguyên như cũ, liền tò mò hỏi: "Sao chị không ăn?"
"Mỹ sắc trước mặt, những thức ăn này khó mà nuốt trôi."