Khi bạn ghét một người, hoặc là rất gai mắt một người, mà người này lại hết lần này tới lần khác đứng ở vị trí cao hơn xa hơn, nhận được nhiều hoa tươi vỗ tay hơn, bạn sẽ rất khó công nhận sở trường của người kia mà luôn muốn tìm ra khuyết điểm của họ, tốt nhất là có thể kiếm được vết nhơ để thỏa mãn tâm lý ghen ghét của bản thân mình.
Vương Cao Nghị không phải thánh nhân, đương nhiên cũng có loại tâm lý như vậy.
Mặc dù Lạc Huyền Ca chỉ là đóng vai một thôn dân vung vẩy cái cuốc thôi, lại rất được đám người đạo diễn thưởng thức, đương nhiên có thể nhìn ra sự thật, đó là nền tảng diễn xuất của Lạc Huyền Ca rất vững vàng.
Nhưng Vương Cao Nghị hết lần này tới lần khác muốn đem những thứ này quy công lên người An Nhược Thủy, cho rằng An Nhược Thủy tận lực trợ giúp Lạc Huyền Ca, từ đó Lạc Huyền Ca có thể vô cùng thuận lợi quá quan vượt ải.
Lạc Huyền Ca cười cười, nói với Vương Cao Nghị: "Quay một buổi chiều, Vương tiên sinh hẳn đã rất mệt, tôi cũng không quấy rầy nữa, đi trước."
"Ừm, có rảnh lại trò chuyện." Thái độ của Vương Cao Nghị rất tốt, ít nhất công phu mặt ngoài thật không còn điểm sơ hở.
Chờ hắn rời đi, ý cười trên khuôn mặt Lạc Huyền Ca lập tức biến mất, xám xịt nhìn An Nhược Thủy: "Hắn không thích em lắm."
"Ừm." An Nhược Thủy dĩ nhiên cũng đã phát hiện, vì an ủi tiểu ngốc tử nhà mình, nàng tiến đến trước mặt đối phương, nhẹ giọng cười nói: "Không phải ai cũng là An Nhược Thủy, em còn trông chờ tất cả mọi người đều thích em sao?"
Lạc Giáo Chủ không khôi phục sắc mặt nhưng ánh mắt đã trở nên hòa hoãn một chút, người không thích mình rất nhiều, thậm chí người hận đến muốn giết mình cũng rất nhiều, bản thân quả thực không cần tính toán chi li.
Nhưng ánh mắt của Vương Cao Nghị người này, cô rất không thích, ít nhất không biết ngụy trang như Từ Hạo.
"Được rồi, người đều đã khuất dạng. Còn nhìn chằm chằm nhìn cái gì?" An Nhược Thủy hoảng hốt, sợ gia hỏa kia không hài lòng một cái trực tiếp đi đầu độc người ta, loại chuyện này Lạc Huyền Ca kiếp trước hẳn đã làm không ít, hiện tại sau khi xuyên đến, Lạc Huyền Ca có lẽ cũng thường xuyên làm.
"Chị sao vậy, giống như đang sợ em?" Lạc Giáo Chủ đột nhiên dừng bước, lẳng lặng nhìn người bên cạnh.
Nụ cười trên mặt An Nhược Thủy cũng không đổi, giơ tay lên nhéo má Lạc Huyền Ca một cái, hỏi lại: "Có thể sợ em gì đây? Hừ? Hay là em có tiểu yêu tinh khác sau lưng chị?"
"Không! Em không có tiểu yêu tinh." Lạc Giáo Chủ lắc đầu xua tay, bị dọa tới mức chuẩn bị cất bước trốn chạy.
An Nhược Thủy khẽ cười, cầm cổ tay đối phương: "Đùa em thôi. Đi, trở về nghỉ ngơi một lát."
"Em vừa nghe nói có một nữ diễn viên rời đoàn? Ngày mai vừa lúc có phần diễn của nàng, đến lúc đó phải làm sao?" Lạc Giáo Chủ rất quan tâm chuyện này, dù sao nếu không thể quay xong đúng kỳ hạn, ngày các nàng về nhà lại phải chậm hơn nữa.
Ở loại địa phương quỷ quái, lưu lại thêm một ngày đều là giày vò, thật không muốn An Nhược Thủy ở chỗ này chịu khổ.
An Nhược Thủy khẽ nhướng mày: "Em nghe ai nói?"
"Thời điểm em thay quần áo, nghe được hai nữ diễn viên cách vách trò chuyện với nhau." Lạc Giáo Chủ đúng lý hợp tình nói ra điều bản thân 'vô tình' nghe được.
Hai người đi tới lều bên cạnh, Lý Điềm vừa vặn mang bữa tối qua.
An Nhược Thủy vỗ vỗ cổ tay Lạc Huyền Ca, nhỏ giọng nói: "Chuyện này buổi tối lại bàn. Ăn cơm trước."
Phu nhân lớn bằng trời, Lạc Giáo Chủ trong nháy mắt ném bỏ nghi hoặc ra khỏi đầu, nhanh chóng sang chỗ Lý Điềm tiếp nhận bữa tối.
"Hừ, gấp cái gì? Còn có thể để cô chịu đói sao?" Lý Điềm bĩu môi một cái, hết sức u oán nhìn người đối diện.
Lạc Huyền Ca không trả lời nàng nhưng ánh mắt quét tới, lại khiến Lý Điềm toàn thân run rẩy.
Sau khi Lý Điềm đi, An Nhược Thủy cũng thu dọn xong đồ đạc trong lều. Chuyển bàn nhỏ ra ngoài cùng nhau ăn cơm.
"Cảm giác giống như cắm trại dã ngoại." An Nhược Thủy vô cùng khao khát: "Về sau chúng ta ẩn lui, nhất định phải thường xuyên đến nơi này nghỉ dưỡng."
"Chị không sợ chỗ này sao?" Lạc Huyền Ca cảm thấy phần lớn người trong đoàn phim đều rất sợ hãi nơi này, thậm chí còn không dám một mình hành tẩu.
An Nhược Thủy đột nhiên bật cười: "Em ở đây, chị còn có thể sợ cái gì?"
Quả thực là vậy, có Tiểu Lạc ở loại địa phương này, nàng không cần phải sợ hãi.
Nơi này không có công nghệ cao, hết thảy trạng thái nguyên sinh đối với Lạc Huyền Ca mà nói, tựa như cá gặp nước.
Xong bữa tối, đoàn phim có người mang lều vải đến, hơn nữa còn muốn giúp Lạc Huyền Ca dựng lều. Bất quá đứng trước sự nhiệt tình của nhân viên đoàn phim, sắc mặt Lạc Giáo Chủ trực tiếp biến đen, không muốn nhận hảo ý của bọn họ.
An Nhược Thủy giả vờ tốt bụng nói: "Đã trễ thế này, mọi người làm việc nặng nhọc cả ngày rồi, buổi tối chúng tôi không làm phiền nữa. Tiểu Lạc, tối nay cùng chị chật chội một chút."
"...... Được, vậy chúng tôi đi trước."
Mấy người tới đưa lều là giả, muốn thám thính tình huống của Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy mới là thật.
Chờ bọn họ đi khỏi, Lạc Huyền Ca ngoan ngoãn bò vào lều, lấy quần áo của An Nhược Thủy đưa cho nàng: "Em ở bên ngoài chờ chị."
"Ừm, ngàn vạn lần đừng đi xa quá." An Nhược Thủy cười nói.
Lạc Huyền Ca dĩ nhiên gật đầu liên tục, nào dám rời khỏi nửa bước.
Lúc An Nhược Thủy đi ra, Lạc Giáo Chủ đứng nghiêm ở ngoài cách lều một mét, quay đầu liền thấy nàng, lập tức cười rạng rỡ ngây ngô.
"Được rồi, hôm nay rất mệt mỏi. Em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." An Nhược Thủy biết Lạc Huyền Ca nội lực mạnh mẽ, một chút vất vả không thấm vào đâu, nhưng vẫn không muốn để Tiểu Lạc của nàng thêm khổ cực.
An Nhược Thủy còn có vài chuyện muốn cùng Lý Điềm thương lượng, nói một tiếng với Lạc Huyền Ca liền dẫn vệ sĩ rời đi.
Trong lúc chờ An Nhược Thủy trở về, Lạc Huyền Ca leo lên một thân cây an tĩnh đợi.
Thời điểm Lý Điềm và An Nhược Thủy trở lại, nghe được tiếng sáo dễ nghe truyền tới, tò mò quan sát xung quanh, An Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn lên cây, vẫy tay cười nói: "Mau xuống dưới."
Lạc Huyền Ca tung người nhảy một cái xuống đất, đứng trước mặt nàng, sáo nhỏ trong tay đang sắp cất đi liền bị Lý Điềm cản lại: "Cô thật đúng là biết thổi sáo a."
"......" Lạc Giáo Chủ không biết nên nói gì với nàng, hóa ra lâu như vậy mà Lý Điềm vẫn luôn nghĩ, mình viết diễn tấu cây sáo trên tờ đơn sở trường chỉ là ngụy trang?
"Tiểu Lạc, sao cô làm được?" Sự kinh ngạc của Lý Điềm là suy nghĩ đa phần fan hâm mộ đều có, một cô nhi từ nhỏ bị người bỏ rơi, làm thế nào lại đa tài đa nghệ như vậy?
Chẳng lẽ không phải là vì tiền sinh hoạt mới bận rộn bôn ba khắp nơi?
Cho dù biết vài tài nghệ, cũng không thể nào làm được bằng người này, cơ hồ toàn năng như vậy.
Lạc Giáo Chủ nhìn cây sáo kia, vật này đối với cô mà nói chỉ là đồ chơi khi còn bé, trưởng thành thì chỉ dùng ra vẻ văn nhã, thực sự không quan trọng như người khác lầm tưởng.
Vừa rồi thấy trong đoàn phim có người chơi sáo, nhất thời hứng khởi liền đi mượn về. Đối phương cũng