Màn này diễn xong, Giang Hải Khê chỉ ra mấy điểm còn thiếu sót, Lạc Huyền Ca rất nhanh lĩnh hội được, thời điểm diễn lại một lần, cùng An Nhược Thủy phối hợp vô cùng hoàn mỹ, cũng làm Giang Hải Khê tuyên bố không nhìn lầm người.
Vì vậy cứ thế quyết định thân phận nữ xứng của Lạc Huyền Ca.
"Nhưng em nhiều nhất chỉ có ba ngày nghỉ, tối nay hoặc là sáng sớm ngày mai, nhất định phải trở về đoàn." Lạc Huyền Ca bối rối hỏi An Nhược Thủy: "Chị lại ở bên này giúp em nhận vai, đến lúc đó làm sao sắp xếp thời gian a?"
"Đương nhiên là lấy bên kia làm trọng, bên này suất diễn của nữ xứng ở phần sau, trước mắt thì tiến độ quay tổng thể cũng chậm hơn chỗ em, chờ em quay xong bộ phim kia rồi tới cũng được." An Nhược Thủy đã giúp đối phương tính toán thời gian cho hợp lí.
Lạc Huyền Ca như suy tư gì đó, gật gật đầu: "Em biết rồi, chỗ Hứa tỷ cần thông báo một tiếng không?"
"......" An Nhược Thủy vô cùng lúng túng, mỉm cười: "Tự em nói đi."
Tuy nàng không quá hiểu biết tính cách Hứa Tụ, nhưng đối với chuyện mình tự giúp Lạc Huyền Ca an bài công việc, Hứa Tụ ít nhiều cũng sẽ có ý kiến, loại chuyện có thể kích phát nguy hiểm tính mạng như vậy, vẫn là giao cho Lạc Huyền Ca tới xử lý đi.
Lạc Giáo Chủ không hiểu ra sao, gọi điện cho Hứa Tụ.
"A lô? Có việc gì?" Hứa Tụ nghe máy, lại nửa ngày không thấy đầu dây bên kia nói chuyện, tràn đầy nghi ngờ dò hỏi: "Sao vậy? Lại gặp phải phiền toái gì?"
Hứa Tụ cẩn thận ngẫm nghĩ, Lạc Huyền Ca đi theo An Nhược Thủy, cho dù gặp phiền toái cũng không nên gọi điện thoại cho nàng a.
"Không có, chỉ là......" Lạc Giáo Chủ bắt đầu ấp úng, chuyện này thật không giống phong cách trước giờ của cô, bất quá kiếp trước nếu lén lút đưa ra quyết định mà cuối cùng phạm phải sai lầm trở về giáo, đối mặt đám người Hữu Hộ Pháp và Thánh Nữ, sẽ luôn do dự một hồi.
"Tôi đến đoàn phim của đạo diễn Giang Hải Khê, ở đó thiếu một vai nữ xứng, hắn bảo tôi tạm thời diễn một đoạn, cảm thấy tôi rất phù hợp hình tượng nhân vật này, cho nên để tôi đóng vai nữ phụ đó."
"Không có?" Hứa Tụ trầm mặc hồi lâu mới hỏi.
Lạc Huyền Ca ngẩn người, không biết câu hỏi của Hứa Tụ là chỉ phương diện nào, liền lắc đầu một cái, lại phát hiện đây là nói chuyện qua điện thoại, mình lắc đầu thì đối phương cũng không thấy được.
"Không có." Lạc Huyền Ca nói xong, cả người cũng nhẹ nhõm, bất kể kết quả thế nào, dù gì mình cũng là tới thông báo Hứa Tụ, mà không phải tới thương lượng.
Hứa Tụ cực kì hưng phấn: "Chuyện tốt a. Có thể nhận một vai trong phim của Giang đạo, thật sự là nhân bánh mà người trong giới thắp hương bái Phật đều muốn cầu tới. Bây giờ cô ở lại nơi đó, vào đoàn phim học tập cho giỏi, tôi sẽ xử lý chuyện bên công ty."
Chỉ cần trực tiếp báo cáo An Tuấn Phong một tiếng, công ty tuyệt đối sẽ không khó xử Lạc Huyền Ca.
Cúp điện thoại, Lạc Huyền Ca vội đi tới bên cạnh An Nhược Thủy.
Giờ phút này An Nhược Thủy đang dùng cơm, sau khi Lạc Huyền Ca trở về, nàng buông chén đũa giúp đối phương chuẩn bị đồ ăn.
Lạc Huyền Ca tiếp nhận mà ngập tràn hạnh phúc, khóe miệng mang theo ý cười: "Em đã nói qua với Hứa tỷ, nàng bảo em ở chỗ này học tập cho tốt."
"Ừm." An Nhược Thủy đoán được kết quả sẽ như vậy, bất quá dù sao cũng vẫn muốn Tiểu Lạc tự mình đi nói. Mặc dù quan hệ giữa cả hai không phải bình thường nhưng nếu nàng ra mặt giải thích với Hứa Tụ, sẽ mang theo cảm giác ra lệnh thông báo ở bên trong, mà Lạc Huyền Ca đi nói chỉ có thể là tiền trảm hậu tấu bất đắc dĩ, trong lòng Hứa Tụ sẽ không lưu lại vướng mắc.
"Sáng ngày mai hãy về. Chị thấy Trương tiền bối không dễ dàng mới đến được đây, để nàng ở lại thêm một chút." An Nhược Thủy khuyên bảo.
Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày, nếu lúc trở về Trương Dĩ Vân suy yếu giống như thời điểm tới đây, không biết đạo diễn sẽ tức giận thế nào.
An Nhược Thủy nhìn về phía Hứa Thiến cùng Trương Dĩ Vân, sắc mặt hai người đều không phải rất tốt, lại đều đang gắng gượng không trực tiếp bày tỏ ra ngoài.
Nàng cười khẽ: "Lúc trở về, Trương tiền bối nhất định sẽ rất bình tĩnh."
Đi một chuyến này, trái tim cũng gần như sắp chết, nào còn chú ý tới khinh công của Lạc Huyền Ca.
Bất kể lúc nào, đều phải kiên trì nghe lời phu nhân, đây là quán tính do Lạc Giáo Chủ sợ hãi mà tạo thành, không đúng...... Là tiêu chuẩn sủng phu nhân của Lạc Giáo Chủ.
Ngay lúc cặp tân hôn các nàng ở nơi này vừa ăn cơm vừa trò chuyện hết sức vui sướng, Vương Cao Nghị cầm kịch bản tới gần.
"Không quấy rầy đến các cô chứ?" Vương Cao Nghị cười hỏi.
An Nhược Thủy nở nụ cười hiếm có, hồi đáp: "Không quấy rầy."
Nhưng nội tâm lại ngập tràn: 'Ai bảo anh tới?', 'Tiểu Lạc ngày mai sẽ phải đi, hai chúng tôi ở riêng một chỗ với nhau thật không dễ dàng, anh tới làm cái gì?!', 'Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, mau cút.', 'Nơi này rất không hoan nghênh anh, đi mau đi mau.'
Lạc Huyền Ca không có diễn biến tâm lý nhiều như phu nhân, khẽ ngẩng đầu, nhìn Vương Cao Nghị bình tĩnh nói: "Xin lỗi, anh làm phiền chúng tôi dùng cơm."
"......" Vương Cao Nghị vừa nghe An Nhược Thủy nói, đang chuẩn bị mỉm cười lễ phép ôn hòa nói ra ý định đến đây, kết quả thiên ngôn vạn ngữ trong bụng đều bị một câu của Lạc Huyền Ca phá hỏng.
Nụ cười trên mặt dần trở nên lúng túng, sắp không giữ được.
Trong giới có quy củ, tân nhân không tôn kính tiền bối, nói thẳng ra chính là vết nhơ lau mãi không sạch.
Bên trong đoàn phim lập tức có người nghị luận thái độ của Lạc Huyền Ca.
Lạc Huyền Ca nhếch mày, nhìn Vương Cao Nghị: "Xin hỏi Vương tiên sinh tới có chuyện gì không?"
"Có chút chuyện. Các cô ăn cơm trước đi, lát nữa tôi lại tới." Vương Cao Nghị cũng nghe được thanh âm to nhỏ của đám người kia, trong lòng cười thầm Lạc Huyền Ca không biết tự lượng sức.
An Nhược Thủy cũng thay Lạc Huyền Ca toát mồ hôi, đang chuẩn bị cùng đối phương nói đôi lời, về sau ở trước mặt người khác thu liễm một chút.
Bất quá cẩn thận nghĩ lại, Lạc Huyền Ca ngày thường đối đãi một số tiền bối trong giới rất cung kính, sao hôm nay bỗng thay đổi tính tình? Chẳng lẽ họ Cao này âm thầm trêu chọc Tiểu Lạc a?
Thành viên An gia đều bao che người nhà mình, đến thời An Nhược Thủy An Tuấn Phong lại càng đem hai chữ bao che phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Suy đoán tới