Thời điểm Trương Dĩ Vân tỉnh lại, phát hiện mình bị nhân viên đoàn phim vây quanh.
Nàng nhớ hình như có người cứu nàng, cho nên mới bình yên vô sự chạy thoát khỏi đó.
"Ai đã cứu tôi?" Ngữ khí Trương Dĩ Vân vô cùng suy nhược.
Đạo diễn Giang Hải Khê vừa lúc đi tới, liền trả lời: "Là Tiểu Lạc a, nha đầu kia đưa cô về."
"Vậy đúng là phải nghiêm túc cảm ơn cô ấy." Trương Dĩ Vân quan sát một lượt, không thấy Hứa Thiến, cũng không thấy Lạc Huyền Ca, tuy trong lòng thực mất mát nhưng vẫn cười hỏi Giang Hải Khê: "Tiểu Lạc? Cô ấy đi đâu rồi?"
"Chuyện này......" Giang Hải Khê không tiện nói, phó đạo bên cạnh không nhịn được xen vào: "Gần mười phút trước gọi điện thoại qua, nói là đi tìm An Nhược Thủy cùng Hứa Thiến. Hiện tại lưu lại trong núi, phải đợi mặt trời mọc mới trở về."
Trương Dĩ Vân biết trong núi có khí độc, nàng cũng không nói thêm gì nữa, lúng túng cúi đầu, nội tâm đầy áy náy trầm mặc một hồi: "Thật xin lỗi mọi người, nếu không phải vì tôi, đoàn phim cũng sẽ không đình công như vậy."
"Nói những lời này làm gì chứ, đoàn phim còn chưa khởi công, không tính là đình công." Giang Hải Khê cười an ủi nàng.
Bất quá ánh mắt khẽ đổi, hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Vẫn là nói đến chuyện của cô đi. Lần này còn chưa từ bỏ ý định à?"
"Có lẽ đành phải chết tâm." Trương Dĩ Vân cười khổ.
"Cô nói xem, lão già nhà cô, aish...... Thật hồ đồ a."
Đều nói người chết lớn nhất, lão gia tử cũng đã mất rất lâu rồi nhưng Giang Hải Khê lại cảm thấy nên nói vẫn phải nói, bao nhiêu người sau khi chết gánh tiếng xấu trên lưng, Trương lão đầu cũng không phải thánh nhân, lúc sinh thời hồ đồ mà sau khi chết còn không để cho người nói, như vậy chẳng phải quá tiện nghi sao?
Trương Dĩ Vân cười cười, đối với cha già nhà mình, nàng từng yêu từng hận, cuối cùng chỉ có thể làm người xa lạ lạnh mắt mà nhìn.
"Tôi ngủ thêm một lát, Tiểu Lạc bọn họ trở về thì ông gọi tôi một câu." Trương Dĩ Vân nói xong liền chậm rãi nằm xuống.
Giang Hải Khê bất đắc dĩ gật đầu lui ra ngoài: "Vậy được, nghỉ ngơi cho khỏe. Còn xảy ra chuyện gì, tiểu tử cách vách hẳn sẽ cầm đao mà đuổi chém tôi a."
Người Giang đạo nói chính là đạo diễn đoàn phim bên cạnh, Trương Dĩ Vân nghe thấy, chỉ cười không nói gì thêm.
Lạc Giáo Chủ chờ đám người tỉnh lại, mới cùng bọn họ nói rõ tình huống, dẫn người từ trong sương mù tìm đường ra.
"Những sương mù này đã tan đi rất nhiều." Nữ bảo tiêu hết sức vui mừng nói.
Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày: "Không phải, độc khí ở chỗ này còn chưa tan, bất quá thân thể mọi người đã quen với loại độc khí này. Dùng cách nói của các cô, chính là đã miễn dịch."
"Vì vậy, chỉ cần ở chỗ này không phát sinh ngoài ý muốn, đợi thân thể thích ứng liền có thể sống sót ra ngoài?" Nữ bảo tiêu vô cùng kinh ngạc hỏi lại, trong chớp mắt này nàng toàn thân toàn tâm kính phục Lạc Huyền Ca, nghệ sĩ nhà nào mà không nhu nhu nhược nhược cần mời đủ loại bảo tiêu che chở như vậy?
Nhìn Lạc Huyền Ca, một người vào núi sâu rừng sâu già còn có thể hành tẩu tự nhiên, những thứ mà nhân sĩ chuyên nghiệp bọn họ đều không cách nào hiểu được, Lạc Huyền Ca lại biết rất rõ.
Lạc Giáo Chủ dừng bước, thực kinh ngạc nhìn đối phương: "Dưới tình huống nảy sinh ảo giác, cô nghĩ còn có thể sống đến lúc thân thể thích ứng độc khí?"
Hai nam nhân kia liền nhìn thương tích trên người nhau, trầm mặc không nói lời nào.
Còn có mấy vị tự nhìn vết thương trên người mình, bọn họ nhớ lại lúc ở trong ảo giác, tựa hồ một bộ phận thân thể nào đó trúng độc không có thuốc chữa, cần gấp rút chặt bỏ, cũng may Lạc Huyền Ca kịp thời đuổi tới, nếu không bọn họ liền phải cụt tay cụt chân.
Nữ bảo tiêu nhìn vẻ mặt đồng nghiệp, đại khái cũng hiểu được.
An Nhược Thủy thấy bầu không khí quá mức nặng nề, nàng khẽ cười nói: "May mà mọi người đều không gặp chuyện, vẫn là nhanh trở về xử lý vết thương đi. Những thứ khác, về sau chậm rãi tìm hiểu."
Lạc Huyền Ca cũng biết, loại thời điểm này nội tâm tất cả mọi người đều phải tận lực để bình tĩnh, nếu không kết hợp độc khí mỏng manh kia, lần nữa sinh ra ảo giác cũng không phải chuyện không thể.
Vì vậy mọi người một đường trầm mặc rời khỏi nơi này.
Về đến đoàn phim, An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca sắp xếp ổn thỏa cho đám vệ sĩ, mới đi lấy thuốc để bọn họ cho nhau dùng.
Xong xuôi, An Nhược Thủy khẽ thở dài một cái: "Hình như mỗi lần đều phải xảy ra gì đó ngoài ý muốn."
"Ừm...... Có phải em không nên tới?" Lạc Huyền Ca phát hiện tâm tình An Nhược Thủy không thích hợp, nhưng lại không tổng kết ra cái gì, chỉ có thể lo sợ tự trách.
An Nhược Thủy khẽ cười ra tiếng: "Chuyện này thì liên quan gì tới em, đừng nghĩ vớ vẩn. Trở về thu dọn đồ đạc, chị đi thăm Trương tiền bối một chút, đến chiều hai người trở về đi."
Lạc Huyền Ca luyến tiếc rời khỏi chỗ này, chính xác mà nói, là luyến tiếc rời khỏi phu nhân nhà mình.
An Nhược Thủy cũng vậy, nhưng hết lần này tới lần khác hai người đều có công việc riêng, điều này cũng khiến nàng càng thêm kiên định mọi thứ.
"Chờ bộ phim này quay xong, chị sẽ giải nghệ. Đến lúc đó chúng ta có thể thường xuyên cùng một chỗ." An Nhược Thủy đã bắt đầu tràn đầy khao khát suy tính tương lai.
Lạc Huyền Ca khẽ cau mày, thực khó hiểu nhắc nhở: "Nhưng chị còn nhận một bộ phim a, kịch bản liên quan đến Tuyên Dương mà em viết, chỉ là tạm thời đình công không quay, chứ không nói không quay a."
An Nhược Thủy lập tức giống như bị sét đánh trên đầu, hơi chút nhúc nhích sẽ bị sấm sét giáng xuống.
Nàng hít một hơi thật sâu, gượng gạo cười nói: "Vậy thì chờ bộ phim tiếp theo quay xong."
"Nhưng mà......"
"Không có nhưng mà! Tâm ý đã quyết, ai cũng không đổi được." An Nhược Thủy trợn mắt nhìn đối phương một cái, Lạc Giáo Chủ bị dọa sợ không dám nói gì thêm.
Lạc Huyền Ca rất kháng cự, trong nhận thức của mình, An Nhược Thủy một khi không quay phim nữa, hiển nhiên sẽ bắt đầu muốn có con.
Tuy nói thế giới này khoa học kỹ thuật phát triển, muốn một đứa con hoàn toàn không thành vấn đề, chẳng qua Lạc Huyền Ca vẫn theo bản năng bài xích.
Con nít đáng sợ cỡ nào a, nửa đêm khóc nháo, còn thích trêu đùa người lớn, về sau còn phải quan tâm lo lắng đứa nhỏ cả đời, là chuyện cực kì hao tâm tổn sức, thật không muốn có con.
Bất quá An Nhược Thủy tựa hồ lại rất thích đám tiểu gia hỏa, điểm này làm cho Lạc Huyền Ca không dám chính diện phản kháng, nhưng đáy