Giang Ý Hàm nhìn đạo tàn ảnh biến mất trước mắt, lại lần nữa thấp giọng mắng: "Má, biết bay thì giỏi lắm sao!"
Vừa rồi kẹt xe xem như không quá tệ, ít nhất trên xe vẫn còn một người có thể bồi nàng tán gẫu, hiện tại chỉ dư lại một mình nàng ngồi trong xe, thật nhàm chán liền lôi điện thoại di động ra lướt.
Lạc Huyền Ca thi triển khinh công, đang ở giữa không trung lại cảm thấy điện thoại trong túi rung nhẹ, đành phải dừng chân trên tòa nhà gần đó.
Mở di động liền thấy tin chúc mừng Từ Gia gửi tới, còn có tin nhắn của An Nhược Thủy, bảo trước tiên chưa cần về nhà, đi đến tập đoàn An Thị tìm nàng, buổi tối cùng trở về nhà cũ ăn cơm.
Lạc Huyền Ca liền sửa lại lộ tuyến đi về phía tập đoàn An Thị.
Mà cảnh tượng cô bỗng nhiên xuất hiện trên tầng thượng tòa nhà kia bị không ít người chụp lại, tuy mọi người đều biết Lạc Huyền Ca biết bay, nhưng dân thường tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy mới lạ vô cùng.
Thời điểm Lạc Huyền Ca đến An Thị, thái độ của nhân viên nơi này đã không còn vẻ mặt nịnh nọt như trước, mà bắt đầu thật sự cung kính.
Dù sao vị này cũng là vợ hợp pháp của An Nhược Thủy, không chỉ như vậy còn là cổ đông của tập đoàn An Thị, bọn họ không thể đối đãi với cô như minh tinh trong giới giải trí được nữa.
Lạc Huyền Ca cũng không quá để ý, với cô mà nói những người này tương đương phông nền mà đạo diễn đề cập lúc quay phim, không liên quan nhiều lắm đến mình, cũng không cần đi kết giao.
Tới văn phòng giám đốc, An Nhược Thủy vẫn giống như trước đây, một tay cầm hoa quả, một tay khác lật xem kịch bản mới.
"Tiểu Lạc, tới rồi sao." An Tuấn Phong đang xử lý văn kiện, đặt tập hồ sơ trên tay xuống: "Bận rộn cả ngày, ngồi nghỉ một lát đi. Muốn cà phê không?"
"Em thích uống trà." Lạc Giáo Chủ không chịu nổi mùi vị cà phê, đắng muốn thêm đường, đường nhiều lại ngấy.
An Tuấn Phong chuẩn bị kêu thư ký đem trà vào, An Nhược Thủy ngăn cản: "Để em."
Nàng nhét trái cây đang ăn và kịch bản vào tay Lạc Huyền Ca: "Cầm, chị đi pha trà cho em."
"Ừm." Lạc Huyền Ca mỉm cười tiếp nhận, trà phu nhân pha dĩ nhiên là uống ngon nhất.
Vì vậy tình huống hiện tại chính là An Tuấn Phong tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện, Lạc Huyền Ca cầm trái cây và kịch bản, vừa ăn vừa xem.
Chờ phu nhân đưa trà đến trước mặt, Lạc Giáo Chủ đã ăn hết nửa quả nàng đưa, lời thoại cũng ghi nhớ mấy đoạn.
"Chị lại nhận phim mới?" Lạc Huyền Ca tò mò hỏi, sao nói là muốn ẩn lui?
An Nhược Thủy lắc đầu: "Không phải, công ty ký hợp đồng với một nhóm nhân viên mới, có một người chị thấy rất tài năng, nên muốn chọn một kịch bản để nàng thử một chút."
"Thử nhân vật nào vậy?" Lạc Huyền Ca vừa rồi cũng nhìn qua kịch bản, phát hiện bộ phim này rất cần khảo nghiệm diễn xuất cùng tố chất tâm lý của diễn viên.
Dù sao một người mới lại cần có diễn xuất và tâm lý cường đại, thật đúng là một chuyện khó.
An Nhược Thủy ý vị thâm trường cười nói: "Người mới là Cố tiểu thư, ký hợp đồng ngày hôm qua. Những thứ đánh võ cùng giang hồ gió tanh mưa máu này, chị tin tưởng nàng có thể kiểm soát."
"...... Chẳng phải nàng muốn đi đường làm show sao?" Lạc Huyền Ca cảm thấy rất kỳ quái, người kia rốt cuộc có thể công tác một lòng một dạ hay không, kế hoạch của nàng hình như luôn luôn thay đổi.
An Nhược Thủy suy nghĩ sâu xa: "Lúc trước có thể là muốn đi đường làm show. Nhưng diễn xuất của Mạnh gia suy cho cùng phải có người truyền thừa đúng không? Mạnh Tiểu Manh không trông cậy nổi, Mạnh lão gia tử liền cân nhắc cháu rể tương lai, Cố tiểu thư muốn cùng Tiểu Manh ở bên nhau, vậy cần phải kế thừa nghệ thuật của Mạnh gia."
"Em hiểu rồi." Giải thích như vậy Lạc Huyền Ca đã rõ, đây chính là cái gọi 'kế hoạch không đuổi kịp biến hóa' a.
Hai người lại tiếp tục thảo luận chuyện Cố Tầm Tuyết, An Tuấn Phong cũng không chê phiền, hắn cảm thấy trước kia muội muội nhàm chán luôn kéo mình tán gẫu, tùy hứng không cho mình làm việc, hiện tại tâm sự với Tiểu Lạc mặc dù hơi huyên náo, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Chúng ta trước về dùng cơm, buổi tối hai em ở nhà cũ nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì chờ ngủ một giấc tỉnh dậy an bài sau." An Tuấn Phong tùy ý thu dọn bàn làm việc một hồi, ít nhất nhìn không bừa bãi nữa.
......
Ba người về nhà dùng bữa tối ấm áp, mà Từ Gia ở nước ngoài thấy được tin tức các nàng công bố, liền ngựa phi không nghỉ chạy trở về, ngay lúc Giang Ý Hàm vừa về đến nhà, Từ Gia dẫn Tiểu Hi đứng trước mặt, giọng nói đầy u oán: "Thân ái, bọn họ đều công khai rồi. Chúng ta lúc nào mới thoát khỏi tình ngầm?"
Giang Ý Hàm ngẩn người, nhìn Từ Gia dở khóc dở cười nói: "Hứa Thiến cùng Trương Dĩ Vân công khai là bởi vì các nàng vừa cùng một chỗ, hơn nữa cũng vì muốn làm chuẩn bị cho việc ẩn lui. Về phần Huyền Ca và An Nhược Thủy, hai người này là bị ép công khai. Tình huống của chúng ta và bọn họ không giống nhau, sao phải gấp gáp công khai chứ?"
"Không được không được, người ta không muốn cùng chị chơi tình ngầm. Chúng ta cũng công khai có được hay không......" Từ Gia ném hết mặt mũi của giám đốc lãnh ngạo mới nhậm chức sang một bên, dùng mọi cách làm nũng Giang Ý Hàm, Tiểu Hi bên cạnh nghe thấy cũng phải nổi da gà.
Giang Ý Hàm có chút ghét bỏ nhìn Từ tiểu tổng tài, chậm rãi đẩy nàng ra, muốn kiếm một khe hở để vào trong.
Kết quả bị Từ Gia phát hiện ý đồ, nàng lôi kéo Tiểu Hi canh cửa chặt chẽ: "Không được! Hôm nay chị không đáp ứng, đừng mong tiến vào."
"Từ đại tiểu thư! Đây là nhà của chị!" Lá gan Giang Ý Hàm bành trướng, làm ra dáng vẻ tức giận hù dọa nàng,