An Nhược Thủy cùng Lý Điềm tới bệnh viện, thời điểm cả hai chuẩn bị xuống xe lại nhìn thấy một nữ nhân ở trên chiếc xe bên cạnh.
Nữ nhân đó đeo khẩu trang và kính râm, bịt bọc kín mít nhưng khí chất tao nhã lại khiến Lý Điềm phải nhìn chằm chằm.
“Có lẽ là Hứa Như.” Lý Điềm nhìn thân ảnh nữ nhân kia từ từ rời đi.
An Nhược Thủy vừa rồi cũng nghi ngờ, bất quá nhìn không rõ ràng lắm cho nên cũng không thể khẳng định đó chính là Hứa Như.
Đến khi An Nhược Thủy cải trang xong, Lý Điềm mới mở cửa xe ra, hai người bước vào bệnh viện.
Nhưng điều mà các nàng không biết chính là, sau khi các nàng đi vào bệnh viện, gần đó có một nữ nhân ngồi trong xe, bỏ ống nhòm trên tay xuống, hoá trang một chút sau đó cũng đẩy cửa xe bước ra ngoài.
“Để tôi đi hỏi xem Mạnh Tiểu Manh ở phòng bệnh nào.” Lý Điềm đang chuẩn bị đi tìm ý tá thì bị An Nhược Thủy ngăn cản: “Không cần, tôi sẽ gọi điện cho Tiểu Lạc hỏi một chút.”
An Nhược Thủy cầm di động nhấn quay số, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Lạc Huyền Ca.
“Sao cô lại ở đây vậy?” Lạc Huyền Ca thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng trong đáy mắt lại có lo lắng khó mà che giấu, vừa hỏi vừa đánh giá An Nhược Thủy, chẳng lẽ là sinh bệnh hoặc là bị thương hay sao?
An Nhược Thủy có chút kinh ngạc vì Lạc Huyền Ca có thể nhận ra mình. Nàng đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, bản lĩnh ngụy trang thật sự không tồi, ít nhất là paparazzi trong bán kính 5 mét không thể nhận ra nổi.
Lạc Huyền Ca có khả năng phân biệt hơi thở của người đối diện, cho nên không thể nào nhìn không ra An Nhược Thủy ngụy trang. Nếu ký ức của nguyên thân vẫn nhạy bén, nữ nhân vừa tiến vào thang máy hẳn là minh tinh Hứa Như.
Lý Điềm thấy hai người kia đứng im tại chỗ, nhìn đến xung quanh có rất nhiều người qua lại liền chạy đến nói: “Sếp của tôi tới đây thăm Mạnh Tiểu Manh, cô có biết nàng hiện tại ở phòng bệnh nào hay không?”
“Vừa lúc tôi cũng muốn qua đó, cùng đi thôi.” Thì ra không phải là An Nhược Thủy bị bệnh, Lạc Huyền Ca nhẹ nhàng thở phào một cái, nhanh chóng bước đến chỗ thang máy, không nói lời nào với An Nhược Thủy.
Lý Điềm đi theo vào thang máy, thời điểm cửa sắp khép lại, nàng thật muốn bò lên bằng thang bộ, vì hai người kia vẫn không nói một lời, bầu không khí thực có chút xấu hổ ngại ngùng.
Ngay khi Lý Điềm hối hận vì đã đi vào cùng bọn họ, cửa thang máy liền mở ra.
Lạc Huyền Ca dẫn đầu bước ra ngoài, nhưng không giống vừa rồi trực tiếp rời đi mà là đứng ở một bên chờ An Nhược Thủy.
Đến trước cửa phòng bệnh, Lạc Huyền Ca lại đi trước một bước mở cửa, chờ sau khi An Nhược Thủy và Lý Điềm đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
Nhìn thấy ba người bọn họ, Mạnh Tiểu Manh cùng Hứa Như đều rất ngạc nhiên.
Thời điểm Hứa Như quan sát Lạc Huyền Ca, không có cảm giác gì quá lớn. Qua kênh phát sóng trực tiếp có thể nhìn ra, cô gái này và muội muội quan hệ rất tốt. Vì vậy đến thăm em gái mình là chuyện bình thường. Điều khiến nàng kinh ngạc chính là, Lý Điềm sao lại xuất hiện ở đây?!
Nếu Lý Điềm xuất hiện, như vậy nữ nhân bên cạnh hẳn là sếp mới của nàng, An Nhược Thủy. Dựa theo thân phận địa vị, cho dù muội muội bị thương trong chương trình của An Thị bọn họ, An Nhược Thủy cũng sẽ tuyệt đối không đích thân đến đây.
Mạnh Tiểu Manh được chị gái ở bên cạnh chăm sóc, bác sĩ cũng hứa hẹn rằng chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt thì khuôn mặt của nàng vẫn có thể hoàn toàn khôi phục, cho nên tâm trạng cũng không phức tạp như hôm qua nữa.
Bác sĩ cũng biết, bằng vào trình độ chữa trị hiện nay, nếu không kết hợp phẫu thuật thẩm mỹ thì rất khó để khôi phục hoàn toàn. Bất quá Lạc Huyền Ca lại có thể, Ma Giáo có một biện pháp thực tổn hại, đó là nuôi một loại tiểu cổ trùng đặc thù, đem đau đớn của một người chuyển sang thân thể người khác. Tuy rằng làm như vậy là trái thiên lý nhân đạo, nhưng Lạc Giáo Chủ bày tỏ: Ma Giáo chúng ta không cần suy xét nhân đạo thiên lý.
“Huyền Ca, các nàng đi đâu rồi?” Mạnh Tiểu Manh không nhìn thấy hai bạn cùng phòng, cho nên tò mò hỏi.
Lạc Huyền Ca đang chuẩn bị trả lời, nhìn đến Hứa Như đứng bên cạnh Mạnh Tiểu Manh, ánh mắt có chút trốn tránh.
“Sau khi Bạch Liễu về nước liền ở nhờ nhà bạn, hiện tại cuộc thi tuyển đã kết thúc nên nàng muốn thuê nhà để ổn định hơn. Các nàng đi xem phòng rồi.” Lạc Huyền Ca hồi đáp, bản thân cũng đang suy xét sau này kiếm được tiền sẽ đi mua nhà riêng. Cô thật sự không thích loại cảm giác ăn nhờ ở đậu, cho dù là bỏ tiền ra thuê đàng hoàng thì vẫn không thoải mái.
Hứa Như rót hai chén nước đưa tới trước mặt An Nhược Thủy và Lý Điềm. Trong khi nhận ly nước, Lý Điềm không cẩn thận chạm vào tay Hứa Như khiến nàng tựa như bị điện giật, lập tức rút bàn tay về, ánh mắt cũng tránh sang hướng khác.
Lý Điềm lập tức nói xin lỗi nhưng nhìn một màn này xong, lại ngây ngẩn cả người. Một lát sau, nàng thầm nghĩ Hứa Như hẳn là không hy vọng có ai khác chú ý tới chuyện này cho nên cũng không hỏi, biểu cảm giống với Hứa Như, làm bộ không hề phát sinh chuyện gì.
Năm năm trước, Lý Điềm từng tiếp xúc với Hứa Như, nàng vẫn nhớ rất rõ, khi đó Hứa Như chính là cô gái tỏa ra ánh sáng mặt trời, trên mặt luôn nở nụ cười ngọt ngào, tựa như tiểu thái dương mang lại sự ấm áp. Hứa Như và Mạnh Tiểu Manh rất giống nhau, chỉ là không ầm ĩ bằng em gái mà thôi.
Nhưng hiện tại, Hứa Như tuy rằng vẫn an tĩnh giống ngày đó, bất quá từ trong xương cốt lại lộ ra vẻ âm trầm, tựa như đã rơi vào địa ngục một chuyến, đến khi lần nữa sống lại, cũng đã mất đi sinh cơ trong quá khứ.
An Nhược Thủy tìm thời điểm thích hợp, nói với Mạnh Tiểu Manh mục đích mà nàng đến đây, còn cường điệu rằng An Thị nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, cũng sẽ bồi thường tương ứng. Kỳ thật trước đó An Tuấn Phong đã gọi điện thoại cho muội muội, bảo An Nhược Thủy không cần nhúng tay vào chuyện này, bởi vì sự tình có lẽ còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng. Tỷ như thời điểm tìm thấy vị chuyên viên trang điểm của Mạnh Tiểu Manh, nàng đã tự sát ở khách sạn rồi.
Xảy ra chuyện lớn như thế, An Tuấn Phong nào dám đem chuyện này coi như dị ứng mỹ phẩm bình thường, cảnh sát cũng đã thông báo tạm thời giữ kín sự thật. Hơn nữa An Tuấn Phong sợ ảnh hưởng tới hình tượng của công ty, cho nên lập tức quan hệ xã hội.
Giờ phút này