Lạc Huyền Ca nhìn xung quanh phòng, sau đó lại đi đến bên cửa sổ ngắm hòn non bộ và hồ nước, thầm nghĩ nơi này cũng thật không tồi.
Qua hồi lâu, An Nhược Thủy thay xong quần áo, gõ gõ lên cánh cửa.
"Đi thôi."
"Ừm." Lạc Huyền Ca vội vàng đuổi theo nàng, hỏi ra thắc mắc mà cô không thể giải đáp: "Vì sao khi Hứa Như nhìn thấy Trương Mạn Mạn lại có phản ứng kỳ lạ như vậy?"
"Ý cô là, Hứa Như hôm nay đột nhiên thay đổi dáng vẻ, là bởi vì Trương Mạn Mạn?" Lúc đó An Nhược Thủy cho rằng có lẽ Hứa Như đột nhiên phát bệnh, lại không thể nghĩ ra là có liên quan đến nữ nhân kia.
Lạc Huyền Ca gật đầu: "Ừm, cả thời điểm Tiểu Manh nhập viện ngày đó, Trương Mạn Mạn cũng tới thăm nàng, còn hỏi Tiểu Manh, cô ta có giống Bạch Liễu hay không. Lúc ấy cảm xúc của Tiểu Manh tựa như mất đi khống chế, không phải tức giận mà là sợ hãi, mắng Trương Mạn Mạn là kẻ điên. Chẳng lẽ các nàng đã quen nhau từ trước hay sao?"
Hai người đi đến phòng khách, ngồi xuống bàn ăn, người giúp việc liền đem bữa tối lên.
An Nhược Thủy nhìn đồ ăn bày biện trước mặt, tuy đều là những món ngày thường nàng thích nhất nhưng giờ phút này một chút hứng thú cũng không có.
"Sao cô biết người ta không phải tức giận mà là sợ hãi?" An Nhược Thủy cười nhẹ.
Lạc Huyền Ca trầm mặc hồi lâu, thời điểm Thánh Nữ giết người, nạn nhân trước khi chết đều sẽ toát ra cảm xúc như vậy. Hữu Hộ Pháp nói bọn họ không phải sợ hãi cái chết, mà là sợ quái vật kia. Lạc Huyền Ca thực sự hiểu loại cảm xúc này, nhưng hiện tại lại khó mà giải thích rõ ràng cho đối phương.
"Được rồi, cứ coi như cô nói đúng. Mạnh Tiểu Manh sợ hãi Trương Mạn Mạn, nhưng vì lý do gì đây?" An Nhược Thủy vừa nói vừa thay Lạc Huyền Ca gắp đồ ăn.
"Tôi không biết. Nhưng hôm nay nhìn Hứa Như cũng có vẻ sợ hãi Trương Mạn Mạn, giống như là nhìn thấy quái vật. Sợ đến mức không có phản kháng, tôi cho rằng bọn họ quen nhau từ trước, hơn nữa Trương Mạn Mạn khả năng đã làm ra chuyện gì đó khiến Hứa Như cực kỳ cực kỳ sợ nàng. Tới mức hiện tại chỉ cần nhìn thấy Trương Mạn Mạn, nội tâm liền sinh ra sợ hãi." Lạc Huyền Ca vô cùng nghiêm túc. Tựa như mỗi khi võ lâm nhắc đến Hữu Hộ Pháp và đàn cổ, đều sẽ toàn thân run rẩy, ngậm miệng im thin thít không dám hé răng.
An Nhược Thủy mơ hồ cảm thấy có một số việc dần dần rõ ràng, buông đũa xuống, lấy ra di động: "Tôi gọi điện thoại một chút, cô ăn trước đi."
"Được." Lạc Huyền Ca bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm ăn cơm.
An Nhược Thủy cầm di động bước ra ngoài, gọi cho anh trai.
An Tuấn Phong: "Sao vậy? Giờ này em ăn cơm chưa?"
"Em đang ăn." An Nhược Thủy nói tiếp: "Anh, em có việc muốn hỏi."
"Ừm, hỏi đi." An Tuấn Phong đang bận họp, bất quá hắn luôn rất cưng chiều em gái.
An Nhược Thủy: "Anh, 5 năm trước em từng nói muốn làm diễn viên, anh liền sáng lập công ty giải trí. Khi ấy Hứa Như vừa lúc kết thúc hợp đồng cũ, liền ký kết với công ty chúng ta phải không?"
"Ừm, sao đột nhiên lại nhắc tới vậy? Chuyện 5 năm trước không cần nhắc lại, anh sẽ xử lý tốt. Em ăn cơm đi." An Tuấn Phong có chút đau đầu, 5 năm trước, toàn bộ An Thị suýt nữa bị công ty giải trí đó kéo sập, hắn không thích nghe tin xấu này thêm một lần nào.
"Anh, công ty có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" An Nhược Thủy vội vàng hỏi, An Tuấn Phong lại vẫn muốn giữ kín: "Mỗi ngày đều có rất nhiều việc. Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật em, nếu Lạc Huyền Ca tới, anh sẽ không quấy rầy đâu. Còn quà sinh nhật, anh cũng đã chuẩn bị. Cúp máy nhé, em nhanh chóng ăn cơm đi."
Nếu hiện tại còn không rõ, An Nhược Thủy thật sự nên đi đâm tường.
Lạc Huyền Ca đã ăn no bụng, đang chậm rãi dùng canh, lại thấy An Nhược Thủy sắc mặt âm trầm đi đến. Cô sợ tới mức lập tức không dám uống nữa, đoan đoan chính chính ngồi thẳng người, chỉ thiếu điều chắp tay sau lưng giống như mấy đứa trẻ mẫu giáo mà thôi.
"Sao vậy?" Lạc Huyền Ca tò mò: "Xảy ra chuyện gì sao?"
An Nhược Thủy không biết nên nói chuyện này cho Lạc Huyền Ca hay không, chỉ là nàng thật sự rất muốn tìm một người để có thể tâm sự hết tất cả.
Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, An Nhược Thủy liền quyết định nói: "Có kẻ muốn gây bất lợi cho An Thị, chuyện 5 năm trước và vụ Mạnh Tiểu Manh khả năng đều là cùng một người làm ra, mục đích muốn huỷ hoại An Thị. Nhưng hiện tại chưa thể xác định người kia là ai, cũng không biết Trương Mạn Mạn sắm vai trò gì trong đó."
"Chưa xác định? Vậy hẳn là có kẻ tình nghi, cô nghi ngờ ai?" Lạc Huyền Ca hỏi, nếu đã có nghi phạm thì sẽ dễ dàng hơn, hỏi một chút là được.
An Nhược Thủy lắc đầu: "Không có chứng cứ không thể vội vàng kết luận. Suy đoán của tôi không đại biểu được gì cả."
"Cô cứ nói cho tôi, cô hoài nghi ai, tôi có thể giúp phân tích một chút." Lạc Huyền Ca nhìn bát canh đã nguội lạnh, bàn tay âm thầm dùng nội lực tạo nhiệt, sau đó uống hai ngụm.
An Nhược Thủy cho rằng nếu Lạc Huyền Ca muốn biết, nói ra cũng không sao.
"Tôi nghi ngờ vị cổ đông lớn thứ hai trong An Thị, bạn tốt của cha tôi lúc ông còn sống, Trương Minh Trung. Hắn luôn ở nước ngoài, nhưng sau khi cha mẹ tôi mất, liền về nước, hơn nữa chuyện 5 năm trước cũng là hắn làm cho công ty rối loạn vô cùng. Ngoại trừ hắn, tôi không thể nghĩ ra ai khác." Thời điểm An Nhược Thủy nói đến mấy chữ 'bạn tốt của cha tôi lúc ông còn sống', giọng điệu tràn ngập châm chọc.
Ánh mắt Lạc Huyền Ca khẽ động, bất luận có phải người đó hay không, vẫn nên tìm cơ hội để hỏi một chút.
Dùng cơm xong, Lạc Huyền Ca chuẩn bị hỏi An Nhược Thủy xem người tên Trương Minh Trung kia ở đâu, lại không ngờ An Nhược Thủy nói có việc muốn cùng Lý Điềm bàn bạc, cả đêm đều đi ra ngoài.
Lạc Huyền Ca một mình