Thời điểm Lý Điềm đang do dự, An Tuấn Phong quay lại đứng trước mặt nàng, giơ tay gõ gõ lên đầu gỗ: "Còn thất thần sao? Nhanh đi thôi."
"Ơ? Có thể không đi được không?" Lý Điềm giãy giụa lần cuối, An Tuấn Phong ngẫm nghĩ, liền gật đầu: "Sau này đừng tìm tôi để khóc là được."
Lý Điềm mỉm cười, nhưng đột nhiên cảm giác có gì không đúng, lập tức xách túi chạy theo.
An Tuấn Phong đang chuẩn bị mở cửa xe, lại thấy Lý Điềm đuổi tới, liền cười: "Sao rồi? Đổi ý rồi à?"
"Ừm! Tài nấu ăn Tiểu Lạc tốt đến mấy, cũng làm sao có thể so sánh với bữa cơm mà giám đốc chiêu đãi được. Tôi đương nhiên là theo giám đốc a." Lý Điềm ngồi xuống ghế phụ, quay đầu lại nhìn Từ Gia và bác Lưu ở ghế sau: "Tôi nói đúng không?"
Bác Lưu chỉ cười chứ không trả lời, còn Từ Gia không dám bình luận gì về Lạc Huyền Ca, vì vậy nàng liền giả vờ không nghe thấy, nghiêm túc đùa nghịch ngón tay.
Lý Điềm cũng không thèm để bụng, yên tâm ngồi tại chỗ.
An Tuấn Phong nhẹ nhàng liếc Lý Điềm, nhỏ giọng thì thầm: "Thật đúng là nô lệ của đồng tiền, kiếm được nhiều như vậy cũng không thấy cô tiêu cái gì a."
"Không thể nói như thế, thứ tôi kiếm kỳ thật không phải tiền, mà là một loại thái độ nhân sinh." Lý Điềm trịnh trọng giải thích, khiến An tổng tài thâm ý cười nhạt, mấy giây sau nàng lại đột nhiên nhụt chí: "Được rồi, tôi chính là thích tiền."
......
An Nhược Thủy ở phòng bếp thưởng thức mỹ vị, thầm nghĩ đã đến giờ cơm tối, nàng cũng đã thành công dụ Lạc Huyền Ca chia sẻ đồ ăn với mọi người. Nhưng thời điểm An Nhược Thủy đến gọi tất cả dùng cơm, phòng khách to như vậy lại trống rỗng.
Lạc Huyền Ca ở trong bếp chờ đợi hồi lâu, thấy bên ngoài không có động tĩnh, liền trầm ổn đi ra ngoài, thấy An Nhược Thủy đứng một chỗ xem di động.
"Mọi người đâu rồi?" Vẻ mặt của Lạc Huyền Ca hoàn toàn không biết gì, nhưng nội tâm lại hiểu rõ bọn họ đã sớm rời đi, nếu không cô cũng sẽ không đáp ứng An Nhược Thủy yêu cầu chia sẻ cơm tối. Nguyên tắc của Giáo Chủ, nào dễ dàng phá vỡ như vậy.
An Nhược Thủy đem tin nhắn mà anh trai vừa gửi năm phút trước đến cho Lạc Huyền Ca xem: "Bọn họ dùng cơm ngoài nhà hàng."
"À." Lạc Huyền Ca không muốn cùng chia sẻ bữa tối mà mình làn, hiện tại biết bọn họ đều đã rời đi, tâm trạng cô rất tốt.
Trong lúc ăn tối, không biết là vì chỉ có hai người, hay vì các nàng thật sự không có gì để nói, chỉ yên lặng dùng cơm.
Xong xuôi, Lạc Huyền Ca lấy ra chữ ký của Hứa Thiến đưa cho người kia.
An Nhược Thủy chần chừ tiếp nhận: "Đây là gì vậy?"
"Chữ ký."
Đợi An Nhược Thủy nhìn thấy rõ ràng tên ký phía trên, tức thì có một tiếng thét chói tai vang khắp nhà cũ.
Lạc Giáo Chủ cau mày, ánh mắt ẩn giấu lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Không thích sao?"
"Không! Quá thích!" An Nhược Thủy biểu đạt ra vui sướng vô cùng chân thật, làm Lạc Huyền Ca ngồi cạnh cũng không tự giác nở nụ cười theo nàng.
"Sao cô có được?"
"Hôm nay tôi đến bệnh viện thăm Tiểu Manh, gặp được Hứa Thiến, sau đó thuận tiện xin chữ ký."
"Sao nàng lại tới bệnh viện?" An Nhược Thủy rất lo lắng, cũng rất nghi hoặc.
"Lúc tôi rời khỏi, Hứa Như và Tiểu Manh bảo tôi đừng nói chuyện này cho người ngoài." Lạc Huyền Ca có vẻ vô cùng bối rối.
Tuy rằng An Nhược Thủy không muốn dò hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng Lạc Huyền Ca nói hai chữ 'người ngoài' lại khiến nàng thập phần không vui, ánh mắt bình đạm mang theo chút lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đối phương: "Tôi là người ngoài sao?"
"Không, không phải." Lạc Giáo Chủ bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, đáy lòng phát hoảng, sợ hãi lên tiếng.
An Nhược Thủy nghe người kia nói không phải, tâm trạng rõ ràng trở nên tốt hơn.
Tuy nàng tò mò nhưng cũng không muốn ép hỏi Lạc Huyền Ca nói ra bí mật mà người khác nhờ cô giữ kín, bất quá An Nhược Thủy còn chưa kịp mở miệng bảo Lạc Huyền Ca đừng nói, tên kia đã nói ra.
"Tiểu Manh và Hứa Như là chị em ruột, Hứa Thiến là mẹ của các nàng."
!!!!
Chuyện này đối với An Nhược Thủy mà nói, quả thực là đả kích không nhỏ, ngoại giới đều đồn đại Hứa Thiến là dân độc thân, không ngờ lại là dân ẩn hôn, con nàng cũng đã lớn đến như vậy!
Ai có thể nghĩ Hứa Thiến và Hứa Như là mẹ con?
Hai fan club của các nàng còn ở trên mạng cấu xé nhau, sau này mà để fan biết được sự thật, chẳng phải sẽ nổ tung bọt sóng ngàn trượng hay sao.
Lạc Giáo Chủ thấy đối phương không hề có bất kỳ phản ứng gì, liền hỏi thử: "Cô sao vậy?"
"Lời cô nói chính là sự thật?"
"Ừm."
"Vậy cô biết, Hứa Thiến gả cho người nào không?"
"Không biết, chỉ nghe nói thời điểm Tiểu Manh còn học mẫu giáo, đã ly hôn rồi." Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Giáo Chủ biết được, thì ra thế giới này cũng tồn tại hòa li*.
*Chế độ ly hôn ở cổ đại bao gồm "Hưu thê" và "Hòa li", hòa li dựa theo nguyên tắc dĩ hòa vi quý, phu thê hai bên đàm phán hoà bình sau ly hôn, mà không phải đơn thuần là trượng phu viết giấy bỏ vợ.
An Nhược Thủy nhìn chữ ký trong tay, đáy lòng có loại cảm giác hơi kỳ quái, nữ thần mà nàng từ nhỏ đã hâm mộ lại kết hôn sinh con, hơn nữa còn che giấu nhiều năm như vậy, không...... Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, nàng thật muốn biết nam nhân kia là ai.
Nữ nhân đều có thiên tính bát quái, huống chi còn là tin bát quái về thần tượng của mình!
Đôi mắt của An Nhược Thủy tỏa ra ánh sáng, nhìn chằm chằm Lạc Huyền Ca, thời điểm định tiến lên dò hỏi, Lạc Giáo Chủ lại cau mày: "Chuyện khác tôi cũng không biết, đi ngủ sớm một chút thôi."
"Ơ?" An Nhược Thủy nhìn tên kia vội vội vàng vàng rời khỏi, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Lạc Huyền Ca che giấu cảm xúc rất tốt cho nên An Nhược Thủy nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương một hồi, vẫn không thể phát hiện điểm kỳ lạ nằm ở đâu.
Trở về phòng, Lạc Huyền Ca cầm y phục đến phòng tắm, nước lạnh như băng trút xuống toàn thân, Lạc Giáo Chủ cảm thấy đầu óc rối loạn, tựa hồ giận dỗi lẩm bẩm: "Làm gì mà quan tâm chuyện của người khác như thế chứ. Trước nay chưa từng quan tâm mình như vậy."
Lạc Giáo Chủ cảm thấy có chút ủy khuất, dự định sẽ lạnh nhạt với nữ nhân kia, ít nhất là ba ngày, nếu không làm sao có thể hả giận được?!
Đến khi cô tắm xong, ra ngoài liền nhìn thấy An Nhược Thủy ở trong phòng mình, giờ phút này đang ngồi ở trên giường của mình, ánh mắt từ màn hình di động dời đến Lạc Huyền Ca, ẩn chứa sự quan tâm trong đó:
"Thân thể không thoải mái sao?"
Lạc Huyền Ca hơi hơi hé môi, cuối cùng cũng nhịn xuống được, đã nói không để ý nàng chính