Lạc Huyền Ca trở lại căn phòng trọ nhỏ, rõ ràng một tuần trước mình ở đây rất thoải mái, vậy mà một tuần sau trở về, liền không muốn ở lại nữa. Cũng không phải vì thấy thế giới phồn hoa bên ngoài mới bắt đầu chán ghét ổ nhỏ, mà là trong lòng cô có người để thương nhớ, nhưng chắc hẳn người ấy sẽ không xuất hiện ở nơi nhỏ hẹp này.
Lạc Huyền Ca tìm thím chủ nhà, trả đủ số tiền còn nợ trước kia, lại đóng thêm ba tháng tiền phòng, làm cho con dâu chủ nhà khen ngợi không dứt.
Lạc Huyền Ca cũng không hồi đáp câu nào, đến khi thu dọn xong mọi thứ, lại đột nhiên không biết nên làm gì nữa.
Nghĩ tới gameshow mà Hứa Tụ nói, Lạc Huyền Ca do dự một lát liền gọi điện cho nàng.
“Tiểu Lạc?! Có chuyện gì sao?” Ở đầu dây bên kia, Hứa Tụ hẳn là rất bận rộn, tựa như tranh thủ lúc rảnh rỗi để nghe cuộc gọi này.
Lạc Huyền Ca hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút về chuyện gameshow cô nói sáng nay.”
“À, tôi đang chuẩn bị gửi tài liệu cho cô đây.” Hứa Tụ vừa nói vừa nhanh chóng mở máy tính ra, gửi file xong liền nói: “Đúng rồi, khoan cúp máy, công ty sẽ sắp xếp chung cư cho cô, chiều có rảnh không? Tôi dẫn cô đi xem phòng.”
“Không cần đâu, căn phòng trọ tôi đang ở cũng khá tốt.” Lạc Huyền Ca từ chối khiến Hứa Tụ sửng sốt, nếu nàng nhớ không lầm, khu vực Lạc Huyền Ca thuê trọ là trong một gia đình nhỏ ở gần phim trường. Là loại phòng trọ mà bốn năm người đi vào liền không đủ chỗ chứa.
Hứa Tụ cười cười: “Tùy ý cô, chung cư mà công ty sắp xếp cũng sẽ không thu hồi lại. Khi nào cô muốn tới thì cứ gọi điện cho tôi.”
“Cảm ơn.” Lạc Huyền Ca cũng không phải cố chấp ở lại, mà nguyên thân ở chỗ này ngây ngốc đã trở thành thói quen, mỗi một vật đều đại biểu cho sự tồn tại của nguyên thân. Cho nên Lạc Huyền Ca không muốn rời khỏi, nếu không thì sẽ có một người xa lạ tới căn phòng trọ bé nhỏ này, thay đổi cách bài trí và làm hư đồ dùng của cố chủ.
Chẳng hạn như chiếc di động bị hỏng của cô, An Nhược Thủy nhìn mặt ngoài xong lập tức mua tặng cái khác, nhưng Lạc Huyền Ca cũng không bỏ chiếc điện thoại cũ đó, bởi vì nó lưu giữ quá nhiều tin tức về nguyên thân.
Sau khi tán gẫu một lúc cùng Hứa Tụ, Lạc Huyền Ca liền chuẩn bị tới chỗ Giang Ý Hàm đem tiểu cổ trùng đưa cho Mạnh Tiểu Manh. Thời gian càng sớm, hiệu quả chữa trị càng tốt.
Lạc Huyền Ca mang theo cổ trùng đến bệnh viện, trùng hợp là chạm mặt một nam nhân đang lén lút trước cửa phòng. Cô tiến lên bắt lấy cổ áo của người nọ, khiến hắn hoảng loạn đem camera trong tay giấu ở sau lưng. Lạc Huyền Ca chậm mất mấy giây, mới từ trong trí nhớ của nguyên thân tìm được câu trả lời tương đối, nam nhân này đại khái là phóng viên thì phải.
Lạc Huyền Ca hỏi: “Anh là ai? Ở chỗ này làm gì?”
“Tôi, tôi đi ngang qua……”
Lạc Huyền Ca đang muốn nói tiếp, Giang Ý Hàm vừa lúc từ thang máy đi ra, thấy một màn này liền tò mò tiến lên xem xét. Lạc Huyền Ca kể lại tình huống, lại chỉ chỉ máy quay trong tay nam nhân: “Khẳng định là hắn đã chụp gì đó.”
Giang Ý Hàm ném cho Lạc Huyền Ca một nụ cười xấu xa, tiếp đó đi đến bên cạnh nam nhân kia: “Tới đây, chúng ta trò chuyện một lúc.”
Lạc Huyền Ca thấy việc này đã có Giang Ý Hàm xử lý, cho nên cũng không muốn ở lại, mở cửa phòng bệnh đi vào. Mạnh Tiểu Manh đang nằm trên giường bệnh đọc tạp chí thời trang, thấy Lạc Huyền Ca tới, nàng khẽ ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng mà gượng ép. Lạc Huyền Ca thấy vậy, nhưng cũng không chọc phá nàng.
“Tôi đem sâu nhỏ tới cho cô, nhìn xem có thích hay không.” Lạc Huyền Ca đưa hai con tiểu trùng màu sắc bất đồng tới trước mặt đối phương. Mạnh Tiểu Manh liếc mắt một cái liền thích, tiểu gia hỏa đang ôm hai mảnh lá cây ở trong ngực gặm cắn, đôi mắt hé mở nằm ở lòng bàn tay Lạc Huyền Ca, tựa như thú nhồi bông đáng yêu.
Mạnh Tiểu Manh vươn ngón tay chọc chọc khuôn mặt nó, tiểu gia hỏa lập tức mở mắt ra liếc nàng một cái. Ngay sau đó phát hiện không có nguy hiểm gì, đôi mắt lại tiếp tục nửa hé nửa ngủ gặm lá cây không biết tên.
Lạc Huyền Ca đem tiểu trùng lên trên tay nàng. Mạnh Tiểu Manh nhìn hai con sâu nhỏ, lại phát hiện Lạc Huyền Ca chỉ cho mình một con, nghi hoặc nhìn về phía đối phương.
Lạc Huyền Ca giải thích: “Đó là mẫu cổ, để cô giữ. Còn tử cổ này, tôi sẽ đưa cho người khác.”
Mạnh Tiểu Manh tràn đầy tiếc nuối liếc nhìn tử cổ. Con sâu đó cũng thật đáng yêu, đáng tiếc Huyền Ca lại muốn tặng cho người khác.
Tiếp đó, Lạc Huyền Ca cùng Mạnh Tiểu Manh hàn huyên một hồi, cẩn thận nói cho nàng biết cách nuôi dưỡng tiểu trùng, mỗi ngày cho ăn cho uống bao nhiêu, cách một ngày cần đem nó bỏ vào nước ấm, tiểu gia hỏa sẽ tự rửa sạch cơ thể, chú ý giữ ấm cho nó, quá lạnh sẽ chết rét, nhiệt độ cao một chút cũng không vấn đề, tiểu gia hỏa chịu được.
Mạnh Tiểu Manh lắng nghe vô cùng cẩn thận, chỉ thiếu điều ghi chép vào sổ nữa mà thôi.
“A a, thật đáng yêu quá.” Mạnh Tiểu Manh chăm chú nhìn tiểu trùng, vẻ mặt vui mừng.
Con tử cổ trên tay Lạc Huyền Ca lại không chút thần khí, tựa hồ yếu sắp chết. Cô liền cất nó đi, dự định tìm thời gian thích hợp để thả lên cơ thể một người nào đó, lâu dài tự nhiên sẽ có tác dụng, khi ấy vết thương trên mặt Mạnh Tiểu Manh sẽ không chút dấu vết chuyển sang người nọ.
Lát sau, Giang Ý Hàm tươi cười đi vào, nhìn đến tiểu trùng trong tay Lạc Huyền Ca và Mạnh Tiểu Manh, liền hỏi: “Đây là thú cưng mà cô mua trên mạng?”
“Ừm.” Lạc Huyền Ca gật đầu.
Giang Ý Hàm ra vẻ đáng tiếc: “Thật đáng yêu a, tôi cũng muốn một con. Chỉ tiếc là thể chất của tôi phải cách ly với động vật, aish!”
Lạc Huyền Ca không rõ đối phương có ý tứ gì, sửng sốt nhìn hồi lâu, thấy Giang Ý Hàm thật sự không có ý muốn nuôi, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Giang Ý Hàm và Lạc Huyền Ca rời bệnh viện, ở trên đường, cả hai cùng thảo luận về gameshow sắp tới.
……
Cuộc sống thường ngày luôn có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng trên mạng lại bởi vì hai tấm ảnh mà ồn ào đến mức khí thế ngút trời.
Một là cảnh Lạc Huyền Ca túm lấy một vị phóng viên để chất vấn, tấm kia là Giang Ý Hàm đi đến bên cạnh Lạc Huyền Ca, dò hỏi tình huống. Bức hình thật sự hoàn hảo, vừa lúc chụp được cảnh Giang Ý Hàm lộ ra nụ cười xấu xa với Lạc Huyền Ca.
Mà nam phóng viên có mặt trong ảnh, thời điểm nhìn đến hai tấm này, vẻ mặt dở khóc dở cười, kỳ thực hắn