Rốt cuộc đã tới Chiêm Minh Trang, An Nhược Thủy cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, dọc đường chỉ sợ gặp phải đệ tử lợi hại của Cổ Võ, Lạc Huyền Ca sẽ lại vung tay đánh nhau. Đến lúc đó tạm thời không đề cập tới việc chọc giận Cổ Võ thế gia, rất có khả năng còn làm tổ chức nghiên cứu chú ý.
Nàng đột nhiên suy nghĩ, để Lạc Huyền Ca gia nhập tiết mục này rốt cuộc có chính xác hay không.
Sau khi hai người đi vào phòng lập tức chọn nghỉ ngơi, cho nên phục vụ (nhân viên công tác đoàn phim) vội vàng đem mắt kính cùng mấy thứ quay chụp trên người các nàng gỡ bỏ, sắp xếp số phòng rồi đưa cả hai đến phòng nghỉ ngơi.
Ở trong phòng, An Nhược Thủy đơn giản rửa mặt một cái, tuy rằng trải qua một buổi bôn ba đã rất mệt nhưng nghĩ đến cảnh tượng Lạc Huyền Ca cùng Trịnh Húc đối chiến, trái tim nàng lại lần nữa căng thẳng.
Đi đến phòng bên cạnh gõ cửa, Lạc Huyền Ca mặc áo choàng tắm tới mở cửa ra, lúc này các nàng đều lựa chọn tạm dừng phát sóng trực tiếp, cho nên bộ dáng này của Lạc Giáo Chủ cũng chỉ có một mình An ảnh hậu có thể thưởng thức.
“Không nghỉ ngơi sao? Như thế nào lại tới?” Kỳ thực Lạc Huyền Ca không mệt mỏi, bất quá ở trên đường lại nghe được khí tức rối loạn của An Nhược Thủy, tuy nàng cố gắng che giấu bản thân mệt nhọc nhưng Lạc Huyền Ca vẫn chú ý tới.
Giờ phút này An Nhược Thủy không nghỉ ngơi lại đến đây, Lạc Huyền Ca tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
An Nhược Thủy ngồi xuống giường, bất an nói với người kia: “Về sau ở trong tiết mục vẫn là phải tận lực thu liễm, chiều nay em hành động quá mức rêu rao.”
Đối phương tốt xấu cũng là đại sư huynh Cổ Võ, bất luận thế nào đều phải chừa chút mặt mũi cho người ta, huống chi Trịnh Húc còn ba lần tham gia quyền vương tranh bá, kết quả ở trước mặt Lạc Huyền Ca không qua nổi một chiêu, thoạt nhìn tựa như Lạc Huyền Ca khai quải, đối phương lại cố tình buông tay vậy.
Lạc Huyền Ca nghe xong liền ngẩn người, ánh mắt ảm đạm xuống, cuối cùng hơi không vui gật gật đầu: “Dạ, về sau sẽ chú ý.”
An Nhược Thủy nghe ra giọng điệu không đúng của đối phương, đi đến trước mặt Lạc Huyền Ca nhưng Lạc Huyền Ca lại nghiêng đầu không muốn cùng nàng đối diện.
An Nhược Thủy vươn tay đỡ lấy gương mặt kia, cưỡng chế Lạc Huyền Ca cùng nàng đối mắt.
“Sao vậy?” An Nhược Thủy hơi chút bất an, nàng biết mạch não của người này rất kỳ quái, nàng sợ Lạc Huyền Ca lại nghĩ tới mấy thứ mình hoàn toàn không thể ngờ được.
Lạc Huyền Ca ngẫm nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói ra: “Đây là lần đầu tiên có người bảo em thu liễm.”
An Nhược Thủy ngây ngốc, vốn định cười đối phương khoe khoang thực lực nhưng lời đến miệng lại ngừng, nàng đột nhiên nhớ tới người này là Ma Giáo Giáo Chủ ngay cả hoàng quyền cũng không sợ hãi. An Nhược Thủy đỏ bừng hốc mắt, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, chị chỉ là quá sợ hãi em xảy ra chuyện.”
“Không có việc gì, em biết chị là vì muốn tốt cho em.” Lạc Huyền Ca đột nhiên cười, thu liễm thì thu liễm, dù sao mình cũng đã chết qua một lần, kiên trì ở đời trước không cần đưa tới kiếp này nữa. Làm người vẫn là nên thu liễm một chút mới tốt, chỉ là có chút không cam lòng không quen thuộc mà thôi.
An Nhược Thủy thuận thế ôm lấy cổ đối phương, ngửa đầu hôn lên môi Lạc Huyền Ca. Nàng có rất nhiều lời muốn nói với người này, nhưng thiên ngôn vạn ngữ trong tâm luôn là nói không ra nói không rõ, đành phải dùng một loại phương thức khác để biểu đạt tình cảm của mình với Lạc Huyền Ca.
Lạc Giáo Chủ lại nhận được môi thơm của phu nhân, tuy không rõ An Nhược Thủy vì cái gì đột nhiên chủ động như vậy, nhưng vẫn đem ủy khuất trong lòng ném sạch sẽ, tập trung tinh thần vào ôn nhu mà An Nhược Thủy đưa tới.
So với Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy, Giang Ý Hàm ngẫu nhiên gặp gỡ Từ Gia. Giờ phút này trời sắp tối còn ở ngoài Chiêm Minh Trang tản bộ, hai người này thật sự là quá rảnh rỗi.
Giang Ý Hàm vươn tay đẩy đẩy Từ Gia: “Này, cô còn thực phẩm không a.”
“Tôi nói này đại tỷ, trời còn chưa tối lại vẫn đang phát sóng trực tiếp, thân là nhân vật công chúng, cô có thể e ngại màn ảnh mà đối với tôi ôn nhu một chút không a?” Từ Gia nhìn dây thừng cột ở người mình, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Nàng cũng giống như Mạnh Tiểu Manh, nghĩ rằng đây là một loại show thực tế nhằm du lịch thả lỏng. Kết quả cầm thẻ nhiệm vụ phát hiện phía trên viết hai chữ cừu non, tuy rằng không hiểu ra sao nhưng vẫn có chút cảm thấy không thích hợp.
Quả nhiên vừa tiến vào liền đụng phải Giang Ý Hàm, trên vòng tay đối phương viết hai chữ sói xám, nàng liền biết mình trốn không thoát nữa rồi.
Vì thế Giang Ý Hàm lấy dây thừng khỏi túi, dựa theo nhắc nhở của hệ thống đem Từ Gia trói lại.
"Tôi cũng không thể lừa gạt khán giả, cô nghĩ có con sói nào cung kính cừu non không a?" Giang Ý Hàm vuốt bụng rỗng, cả buổi chiều đi đến mức bụng đói gọi mẹ rồi.
Từ Gia đã sớm ăn hết thực phẩm mang theo, hiện tại cũng là bụng rỗng đi theo Giang Ý Hàm.
“Cô có thể thả tôi ra chứ? Tôi đi như vậy sẽ rất mệt.” Từ Gia đã bị trói bốn tiếng đồng hồ, cũng may Giang Ý Hàm không phải thật sự trói gô nàng, nếu không thân thể nhỏ nhắn này đã sớm bị cắt đứt.
Giang Ý Hàm rì rầm cười một tiếng: “Không được, tôi nói cho cô biết, chúng ta đã bỏ lỡ thời gian tới Chiêm Minh Trang. Tôi thấy nửa giờ nữa trời hoàn toàn tối đen rồi. Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể tìm nhà trọ quanh đây ngủ một đêm, nếu ở bên ngoài thì chỉ có thể chờ những tuyển thủ khác cầm đủ loại thẻ thi đấu tới khiêu chiến, cuối cùng không phải chúng ta bị thua bị loại thì chính là bị những người khác một kích giết chết, loại bỏ.”
“Aish, thượng đế ơi.” Từ Gia đã khóc không nổi nữa, lúc trước tại sao mình mất trí đến mức tham gia tiết mục này chứ?! Trước công chúng bị người ta trói cả một ngày, có thể đừng nhục nhã như vậy hay không a.
Giang Ý Hàm nhìn bộ dáng đối phương liền không khỏi cười cười, bất quá vừa tưởng tượng đến tính tình cho chút màu liền mở phường nhuộm của Từ Gia, nàng lại nhịn cười xuống.
“Không vội, trói cô một giờ nữa là chúng ta có thể kiếm một trăm tiền vàng. Đến lúc đó chúng ta chia 3-7.” Giang Ý Hàm nhìn thời gian trên vòng tay: “Trước tiên đến nhà trọ thôi, chỉ tìm ở khu vực lân cận, quá gần sẽ bị người phát hiện, quá xa sẽ gặp những tuyển thủ khác.”
“Chia 3-7 a. Xem như cô có chút lương tâm.” Từ Gia có phần thay đổi thái độ với Giang Ý Hàm, nhưng mà giây tiếp theo đối phương gật gật đầu nói: “Ừm, tôi 7 cô 3.”
“!!! Cô còn có thể không biết xấu hổ thêm chút nữa hay không?” Từ Gia trừng lớn hai mắt lên án Giang Ý Hàm vô lương đen tối: “Người bị trói là tôi a!”
Giang Ý Hàm kéo sợi dây trên tay: “Có thể a, dù sao lát nữa kết thúc, toàn bộ tiền vàng đều sẽ nạp vào vòng tay của tôi. Tôi muốn chia cho cô 1-9