Giáo Chủ theo bản năng nuốt nước miếng, nhẹ giọng ho khan đặt bữa tối lên bàn, hít sâu sau đó thay bằng nụ cười cừu non vô hại, ngồi vào bên cạnh An Nhược Thủy: “Ngủ có ngon không?”
“Ừm, em vừa đi đâu? Những người khác đều đến đông đủ rồi chứ?” An Nhược Thủy mơ màng dựa vào trên người Lạc Huyền Ca, cũng may giờ phút này đã kết thúc phát sóng trực tiếp, nếu không ảnh hậu cao lãnh cấm dục thường ngày hiện tại giống như tiểu tức phụ dựa vào thân thể Lạc Giáo Chủ, kênh livestream e rằng phải nổ tung tóe.
Vừa mới tỉnh dậy, thanh âm An Nhược Thủy rất ngọt ngào mà giờ phút này còn mềm nhũn tựa vào thân thể Lạc Huyền Ca, khiến Lạc Giáo Chủ khẩn trương từng trận.
“Sao không nói? Rất mệt sao?”
“Không không, em không mệt.” Lạc Giáo Chủ nhanh chóng lắc đầu trả lời, nhưng An Nhược Thủy lại như là từ giọng nói của đối phương nghĩ ra điểm gì đó, nhịn không được bật cười: “Em nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ, a? Ừm…… Chị nên dậy dùng cơm.” Lạc Huyền Ca nghiêm trang nhắc nhở, An Nhược Thủy cũng không dự định đùa giỡn nữa, đưa tay ở trong lòng Lạc Huyền Ca ấn ấn: “Đã cho cơ hội nhưng là chính em không nắm chắc, chị đi trước đây.”
Lạc Giáo Chủ ngây ngốc nhìn phu nhân rời khỏi, mình bỏ qua cái gì a?
Sau khi An Nhược Thủy rời giường rất nhanh đã khôi phục tư thái thường ngày, không còn dáng vẻ mơ màng mềm yếu vô lực, chậm rãi ăn xong bữa tối ấm áp.
Lạc Huyền Ca tiến lên ngồi cạnh nàng: “Chị vừa nói em bỏ lỡ gì vậy?”
“Tự mình nghĩ, chị đến chỗ Giang Ý Hàm các nàng nhìn xem một chút, nghỉ ngơi trước đi.” Tâm tình An Nhược Thủy rất tốt, đứng dậy ra ngoài.
Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày, nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, chờ khi nào hiểu rõ lại tiếp tục nghiên cứu sau.
“Em đi cùng chị qua đó.”
Đi theo An Nhược Thủy rời khỏi phòng, trên hành lang vừa lúc gặp Giang Ý Hàm cùng Từ Gia.
Từ Gia mỉm cười nhảy đến trước mặt An Nhược Thủy: “An An tỷ, chị dậy rồi a, dùng cơm chưa? Em mang cho chị một phần.”
An Nhược Thủy nhìn Từ Gia cầm bữa tối trên tay, nàng hơi gật đầu: “Cảm ơn, bất quá chị đã ăn rồi.”
“À, vậy……” Từ Gia nhìn bốn phía một chút, tiếp đó đem đồ ăn trong tay đưa cho Giang Ý Hàm: “Này, lãng phí đồ ăn rất đáng xấu hổ. Tôi cho cô.”
“Ha ha, cô biết hai chữ đáng xấu hổ viết thế nào không?” Giang Ý Hàm bày tỏ nàng có chết cũng sẽ không lấy của ăn xin này.
Chỉ chốc lát sau, Giang Ý Hàm ợ một cái, đứng bên người Từ Gia hỏi: “Mùi vị không tồi, mua ở đâu vậy? Lần sau cùng đi a.”
“Mua cái gì, bổn tiểu thư đích thân xuống bếp làm! Ngàn vàng cũng không đổi!” Từ Gia cười tủm tỉm nói: “Quên mất, tôi cũng chuẩn bị một phần cho cô, đặt ở phòng cô, bất quá đáng tiếc, cô hẳn là ăn không nổi nữa rồi.”
“……” Giang Ý Hàm sờ sờ cái bụng no căng, mỉm cười không nói lời nào, cũng không biết trong lòng thổi qua bao nhiêu câu chửi.
“Hiện tại là 8 rưỡi tối, gọi mọi người đến một lát, chúng ta thảo luận an bài ngày mai.” Lạc Huyền Ca nói với Giang Ý Hàm.
Nghe vậy, Giang Ý Hàm buông xuống oán niệm cùng Từ Gia, chạy tới phòng Hứa Như và Bạch Liễu.
Thời điểm gõ cửa đột nhiên nghe được bên trong có một tiếng vang lớn, nàng sợ tới mức thu lại bàn tay đang chuẩn bị ấn chuông, bất quá cẩn thận nghe một hồi lại không thấy gì cả, lúc này mới giơ tay ấn chuông lần nữa.
Qua nửa phút rốt cuộc có người tới mở cửa, lúc Giang Ý Hàm nhìn đến nước mắt trên mặt Bạch Liễu, lòng nàng trầm xuống, giọng ép tới vô cùng trầm thấp: “Sao vậy?”
“Không có việc gì.” Bạch Liễu cười khẽ, bất quá Giang Ý Hàm cũng không ngốc, liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng cười vô cùng gượng gạo.
Bắt lấy tay Bạch Liễu, Giang Ý Hàm cường ngạnh hỏi: “Rốt cuộc làm sao?”
Bạch Liễu muốn giãy giụa lại không thành, sự thật chứng minh Giang Ý Hàm so với nàng khỏe hơn.
“Thật sự không có việc gì, Ý Hàm cô đừng kích động, tôi chỉ là……”
“Chỉ là hạt cát bay vào mắt? Cô cho rằng tôi ngốc sao? Cô không nói tự tôi đi vào nhìn.” Giang Ý Hàm rất tức giận, vốn tưởng rằng Hứa Như là người cực kỳ ôn nhu, kết quả không nghĩ tới sau lưng lại bắt nạt bạn mình, còn làm người ta phải khóc. Quả thực quá đáng lắm rồi.
Bạch Liễu nhanh chóng ngăn lại: “Đừng, kỳ thật là tôi sai, không liên quan đến nàng.”
“Cái gì mà không liên quan đến nàng? Cô khóc thành như vậy, còn nói nàng không liên quan?” Giang Ý Hàm tức giận đẩy ra Bạch Liễu, xông vào liền trợn tròn mắt.
Nàng nhìn đến chính là Hứa Như tinh thần bất ổn cuộn tròn trong góc tường, trên trán thấm đẫm mồ hôi. Hứa Như nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, thấy được Giang Ý Hàm lập tức toàn thân run rẩy: “Đừng tới đây, tôi xin cô mau ra ngoài. Đừng tới đây……”
“Được được được, tôi…… Tôi sẽ không tới!” Giang Ý Hàm bị tình huống này làm cho sợ tới mức ngây ngốc, chẳng lẽ thật sự Bạch Liễu ngầm bắt nạt Hứa Như tiền bối? Chuyện này…… Bạch Liễu cũng quá cường hãn rồi!
“Có thể đi ra ngoài không?” Hứa Như sắc mặt trắng bệch hỏi Giang Ý Hàm, Giang Ý Hàm ngây ngẩn vội vàng gật đầu: “Được được, tôi lập tức ra ngoài. Kia, nếu cô không thoải mái liền nghỉ ngơi trước, chúng tôi không quấy rầy nữa.”
“Cảm ơn.” Hứa Như miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh.
Sau khi Giang Ý Hàm ra ngoài, Bạch Liễu còn đứng cạnh cửa, Hứa Như nhìn Bạch Liễu một cái, Bạch Liễu vừa lúc cũng nhìn về phía nàng. Thời điểm hai người bốn mắt nhìn nhau, Hứa Như đột ngột né tránh tầm mắt, cúi đầu xuống.
Tuy hiện tại Bạch Liễu còn không biết Hứa Như rốt cuộc trải qua chuyện gì, nhưng giờ phút này thấy người yêu đã từng thân mật đến không thể chia tách bài xích bản thân như vậy, nỗi đau trong lòng Bạch Liễu đại khái là không ai có thể hiểu được.
“Đi thôi, để nàng nghỉ ngơi một chút.” Bạch Liễu giữ chặt Giang Ý Hàm: “Vừa rồi cô gõ cửa gấp gáp như thế, hẳn là có việc rất quan trọng tìm chúng tôi.”
“Đúng vậy, Huyền Ca gọi các cô qua đó một chuyến.” Giang Ý Hàm lúc này mới nhớ tới mục đích chính.
Bạch Liễu gật đầu: “Ừm, vậy đi thôi.”
Dọc đường Bạch Liễu luôn trầm mặc, Giang Ý Hàm có chuyện muốn hỏi nhưng lại sợ không thỏa đáng, vì vậy rất nhiều lần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng khi hai người vào thang máy, Bạch Liễu rốt cuộc đánh vỡ bầu không khí trầm mặc: “Cô muốn hỏi gì liền hỏi đi.”
Chỉ nhìn việc